Ngày 16 tháng 3 năm 1975 tôi di tản trên liên tỉnh lộ 14 từ KonTum về Pleiku. Một bộ tư lệnh quân khu, một sư đoàn không quân với hàng chục ngàn quân nhân bỗng dưng biến mất- để lại thành phố tan hoang vắng lặng, một cái chết tôi không bao giờ quên. Phi trường Cù Hanh nhiều phi cơ hư hỏng nằm im lìm dưới cơn mưa phùn. Trạm rađa của Quân đoàn vẫn gật gù như con gà trống mổ thóc bị lãng quên không ai tắt điện. Ông lính Không quân già gác cổng phi trường tần ngần cầm cây súng không biết nên giữ lại hay quăng vào một xó nào đó. Đám quân y chúng tôi đi ngang, tôi nhìn ông, ông nhìn chúng tôi, tại sao ông không bỏ đi thì chỉ có ông mới biết. Chúng tôi tiếp tục chạy về hướng liên tỉnh lộ 7, bỏ lại sau lưng thành phố cao nguyên với bài hát Em Pleiku má đỏ môi hồng, ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông. ..
Tôi có rất nhiều kỷ niệm về Pleiku, nơi này tôi đã miệt mài hơn 6 tháng với khoá bổ túc Quân y do Liên đoàn 72 Quân y đảm nhiệm vì Trường Quân y quá tải do lệnh Tổng động viên. Bốn năm tại Kon Tum tôi cũng đi về thường xuyên Pleiku.
Vào trình diện để nhập khoá không có nơi cư trú vì khoá đàn anh vẫn còn chưa mãn khoá. Chúng tôi túa ra thành phố mướn chỗ ở. Mấy ngày đầu cơm nhà hàng ở khách sạn, sau một tuần lễ cháy túi ăn cơm phòng xã hội gần rạp chiếu phim Diệp kính, ngủ bụi trong sân chùa và nhà thờ. Thành phố đất đỏ chèm nhẹp ngồi đâu cũng dính bùn.
Đường phố nhỏ bé nhưng lính thì nhiều, chúng tôi lang thang hơn hai tuần chờ nhập học, ra luôn Biển hồ cởi truồng tắm lộ thiên dù trời thật lạnh. Dân miền biển nhưng tôi lại thích nghi với khí hậu Pleiku, tôi bắt đầu yêu cái thành phố mờ ảo trong mưa, những người con gái má lúc nào cũng hồng và môi lúc nào cũng đỏ như có vị ngọt của yêu đương.
Tôi làm quen với những góc phố và hội quán Phượng hoàng, cà phê Dinh điền hay con đường Hoàng Diệu về đêm xập xình tiếng nhạc Trịnh. Những đêm chui rào quá giang xe không quân ra phố mua vui, có lần về lại quá giang trúng xe ông kẹ chỉ huy trưởng Liên đoàn. Ông dừng xe cho cả nhóm lên nhưng ghi hết tên, sáng vừa chào cờ xong tụi tôi bị nhốt chuồng cọp tội chui rào ra phố.
Tuổi trẻ năng động ồn ào ba gai, ngày cuối tuần khi có lương rủng rỉnh thì đi chợ Mới, ngắm gái hay trồng cây si trước trung học Bồ đề, Minh Đức và Playme. Những cô nữ sinh ngày ấy mang cả cái hồn của phố núi trong tà áo trắng tinh khiết của tuổi thơ đẹp não nùng làm chúng tôi ngơ ngẩn .

Đến tận bây giờ tôi như còn nghe được tiếng rì rào của hàng thông già, tiếng mưa rơi nhẹ trên đôi má và đôi giày Saut quyện đất đỏ như níu kéo về quá khứ thân thương. Tôi ước mơ ngày nào đó khoác lại chiếc ba lô xuống phi trường Cù hanh, lội bộ loanh quanh qua từng con đường phố Pleiku mà tôi đã in vết chân hơn 45 năm qua, uống lại ly cà phê đặc quánh nơi quán Dinh điền, ngồi trầm ngâm nhìn đám nữ sinh tung tăng đến trường…Tuổi đời chồng chất, tóc ngả màu muối tiêu tôi chưa chạm được nỗi ước ao là về Pleiku một chuyến trước khi ra đi về cõi vĩnh hằng. Một thời chiến chinh, bạn bè tôi ai còn ai mất… nhưng ngọn đồi ChuPao vẫn còn trơ tuế nguyệt: Chu Pao ai oán hờn trong gió. Mỗi chiếc khăn sô một tấc đường…(*)
Melbourne ngày được thả lỏng sau Covit 23 . 10 .2020
(*): Bên đồi ChuPao- thơ Lâm Hảo Dũng
Recent Comments