1- TUYẾT ĐẦU MÙA
“ Hoa tuyết rơi đầy trong mắt em”
Có tự bao giờ mà tuyết cứ rơi
Trắng cả hoàng hôn ,trắng khắp đất trời
Ở tự nơi nào mà tuyết đến đây
Ngọn nguồn tình yêu từ đâu em nhỉ?
Bông tuyết đầu mùa,ôi ngỡ ngàng sao
Như cái hôn đầu,không bao giờ trở lại
Tuyết rơi đầy …Tuyết sẽ còn rơi mãi
Để dệt cho em một tấm khăn choàng
Để dệt khăn choàng,tuyết sẽ còn rơi
Như anh bên em sẽ nói bao lời
Để nắm được bàn tay em nóng bỏng
Để khi tuyết rơi có em bên cạnh
Và tuyết trùm trắng xóa em, anh
Em cũng là bông tuyết của anh
Bay,bay mãi trong hồn anh sâu thẳm
Để suốt đời anh ngỡ ngàng trống vắng
Trước cái hôn đầu em chưa kịp trao
Mùa đông, mùa xuân …qua đi rất mau
Mỗi năm chỉ một lần tuyết đến
2- GA XÉP
Em lướt qua đời anh
Như con tàu ghé vào ga xép
Khi tầu đến
Ga bừng lên nhộn nhịp
Một niềm vui bất chợt thoảng qua
Khi tàu đi
Ga trống vắng hoang sơ
Gió thổi tốc vài mái lều xiêu vẹo
Chỉ có thế
Mà suốt đời anh đợi
Mong được là ga xép đón em qua
3- TÓC RỤNG
Anh là người tóc rụng
Tóc anh rụng hỗn mang
Khi mặt trời gọi người
Anh đi tìm hoa tầm xuân
Tháng giêng ăn chơi,không tìm thấy lối
Tháng hai mưu toan , lắm kẻ chặn đường
Tháng ba vắt xác, hết mùa tầm xuân
Thời gian thẫn thờ
Có kẻ chỉ cho anh quả nhót đỏ trên cây cuối mùa
Anh tưởng là hoa tầm xuân
Mừng thầm- Nhắm mắt -Chờ mong …
Quả nhót đỏ
rơi xuýt trúng đầu anh
Sáng hôm sau
Tóc anh rụng
Nhanh hơn nhịp hỗn mang
4 – NHỮNG LỜI BÒNG BONG
Yêu Trời , Trời chẳng đoái hoài
Yêu Người , Người nói những lời bòng bong
Ăn sung chát đắng cả lòng
Vẫn yêu mãi cái mông lung giữa trời
5- BAO GIỜ VỀ LẠI BẾN SÔNG
Bao giờ về lại bến sông
Mười năm xa cách người không thấy người
Bến sông thuyền cắm giữa trời
Mười năm bến đợi, lở bồi xót xa
Người đi lả đả la đà
Bấy mùa trăng , bến đã già nhớ thương
Người đi tin nhạn thất thường
Bến sông giãi nắng giầm sương một mình
Nguyễn Tiến Lộc – Hà Nội
Recent Comments