Nữ tiếp viên hàng không Air Canada đa số tuổi trên 40. Hết đẹp, tàn phai, tròn người, thôi dịu dàng. Và cho dẫu đấu tranh đòi bình quyền, trong lòng phi cơ, nam nhân cùng job vẫn nhiều hơn nữ giới. Quý bà mặc váy xanh nước biển chỉ chiếm một phần ba, ngực cài cánh chim sắt, cổ quàng chiếc khăn lụa màu đỏ ẩn chìm vô số chiếc lá phong, thứ biểu tượng riêng ngành hàng không Gia Nã Đại cầu chứng. Bây giờ leo vào máy bay, ít khi nhìn thấy một vài đoá hoa xuân thì lướt qua êm ái, dùng dằng sau lưng một mùi hương dịu ngọt bám gót.
Sử dụng phương tiện di chuyển đi mây về gió nhậm lẹ này đâu ai để tâm chiêm ngưỡng dáng ngọc, tôi mọc lên ý nghĩ quàng xiên nọ vì tôi đang nhớ tới Quỳnh Hoa, người bỏ tiền ra mua vé máy bay mời tôi “chịu khó” sang Mỹ chia sẻ niềm vui cùng cô khi vừa tìm ra một bến đậu. Một niềm vui quá đỗi bất ngờ, đáng hoài nghi, đáng nhìn tận mặt, đáng đặt câu hỏi khờ khạo: Tại sao? Quyết định chín chắn chưa? Thân này ví xẻ tới bao nhiêu khúc rồi?
Mấy chục năm trước, thời còn là học sinh thật thà như đếm, hai đứa từng khi che chung chiếc áo bồ bịch, dại khờ chưa đọc thông câu kệ “đời là bể khổ, tình là dây oan”. Không chịu lãnh hội thơ Bùi Giáng: “Môi là môi của môi hôn, mà không hôn để môi mòn mỏi môi”. Tôi từng nói: Bồ mang tên Quỳnh Hoa, đâu cần phải thắp đuốc, Huế này trong đêm có cả vạn đoá quỳnh hoa thay phiên nở bông. Bịch thưa xong, bồ phán ngay: Là răng? Phổ thông? Loạn xị xà bì? Đi mô cũng gặp? Phải hay ho cha mạ mới thơm thảo lựa đặt cho. Nhiều người trùng tên gọi thì đủ chứng minh, quan trọng là hoa này chẳng giống hoa kia. Đừng nhiều lời, chớ có nhọn mồm nghe bạn tèo. Thế kỷ trước, bồ ưa bắt nạt ăn hiếp tèo. Tèo chưa kịp tán dương mỹ danh đã sớm nghe bồ lên giọng. Yêu người chưa chắc đã yêu cả đường đi lối về, bởi đường cắt chia ra quá nhiều đoạn. Duyên thề đã lỡ, thất lạc lâu hung, bi chừ xa xôi nghe bồ nên duyên mới, vậy mà chẳng cực lòng nhắm mắt bay qua mấy con sông thầm thì hát khi đã bình phi: Hôm nay ngày cưới em, vì sao nàng mời tôi đến? Lại lơ mơ nhớ một ca từ do ông nhạc sĩ viết nên, qua giọng ca nữ trình bày chất ngất tâm sự tự động đổi giống đực sang giống cái: “Mưa bên nàng có làm anh khóc”? Ôi, chả lẽ máy bay bình an đáp xuống một bầu trời ráo hoảnh, lật đật chạy vào cửa hàng duty free nhanh tay tậu một đống mù-soa giấy Kleenex để khi lệ đổ từng dòng theo người vu quy có thứ mang ra mà chặm, mà lau, mà chùi con mắt đỏ ham sùi sụt. Xưa nay cha chết mạ chết mới khóc bù lu bù loa, bồ lên xe hoa há lẽ tèo dậm cẳng sướt mướt hu hu nước mắt cá sấu? Mất mặt bầu cua cá cọp quá thể! Quỳnh Hoa từng trách móc: Muốn đo mức nông sâu của cuộc tình, biểu cảm trước tiên là biết dằn vặt thổn thức ngây dại, có ai như bồ tèo cứ trương mắt ốc mặt tỉnh như ruồi, ngó bắt nản. Thấy chưa đủ để chấm câu bèn thòng thêm cái kết luận: Người chi mà quá hậu đậu!
Ra đường ngu ngơ, về nhà hỏi mạ: Hậu đậu là răng mạ hè? Mạ la: Tau không biết, chăm học chăm hành đi con. Học giỏi, sáng dạ thì đoạn tuyệt hậu đậu. Tôi theo thằng bạn chui vô quán cà phê nghe quân sư dạy đời: Mi về biểu con Hoa mặc áo làm bộ sút khuy nút, khi nớ xem mặt thằng bồ có còn tỉnh như ruồi nữa không? Chẳng nắm tay thì nắm chưn, nắm cho đã rồi giả ngây cởi thêm một hột nút áo. Người mô ngầy ngà thì người nớ rõ là hậu đậu.
Quá sức lợi hại chuyện ngày xưa, hồi ức chi chặp phi cơ đã trồi sụt hạ thấp dần, ba cái bánh cao su nghiến mặt xi măng phi đạo ken két lay tỉnh tới hiện tiền. Một nữ tiếp viên hàng không “ô-tét-đờ-le” khom lưng đòi lại cái head-phone cái chăn đắp. Mắt hành khách hậu đậu nhìn vô một đường khe núp sẵn sau hai hạt nút cố tình để hở. Thương ông Bùi Giáng quá mức: “Khi xưa tôi đã có lần, và bây giờ đã đôi phần tôi quên”. Tạm biệt, chúc một ngày lành. Ngực phập phồng. Tôi lập lại lời bà ấy. Lâu ngày dùng lại tiếng Anh đâm lọng cọng. Thuở xa xưa tôi chọn Pháp văn làm sinh ngữ chính, bậc Trung học thầy giảng theo sách “Cours de langue et de civilisation Francaises” do ông Gaston Mauger biên soạn. Tome 1 bìa xanh xám dày 248 trang. Hình như trong cuốn “Bài học về ngôn ngữ và văn minh Pháp” nọ có bài văn ngắn tả cảnh gia đình ông Vincent từ Paris sang thăm thú Montréal? Trò phải biết thì quá khứ, phân định ra thì hiện tại, ngôi thứ nhất số ít ngôi thứ ba số nhiều, sao vật này có “le” đi trước vật nọ lại là “la”. Thế nào là động từ bất quy tắc, cái chi kêu bằng pát-xê-còm-pô-dê… Ôi, linh tinh lục tặc bao điều đã rơi rụng dần. Khi Quỳnh Hoa biết tin tôi định cư ở Montréal, với trí nhớ chưa hao mòn cô đã nhắc lại cuốn sách kia, rồi đùa: Xin chào ông Vincent, có nhận biết ai đang “pạt-lê” không? Tôi hô câu tiếng Pháp: Embrassez-moi mon amour. Quỳnh Hoa lên giọng tở mở: Okay. See you soon. Make love not war.
Tôi ra đi không mang ba-lô, hậu đậu chỉ đeo cái túi xách gọn nhẹ, bước ra cánh cửa tự động mở, đứng trông thiên ngó địa chừng tàn một cây nhang thì có một gã đàn ông diện bộ đồ lớn miệng cười tới mang tai chạy lại gần: Mụ cô mi, mấy chục năm rồi tướng tá mặt mày mi cũng rứa, có vất vô hóc bò tó tao cũng nhận ra. Hắn ôm tôi coi mòi tỏ tình thắm thiết. Mi biết đó, nhân vật chính giờ ni như ngồi trên lửa, đầu tắt mặt tối, Hoa ra lệnh cho tao phải đi rước mi. Thấy tao ra răng? Tôi định thần, thằng cu Cương thì thay đổi gắt, thay đổi dữ lắm, chỉ cái tật luôn nói búa sua thì cứ rứa, y xưa. Phàm những kẻ ăn nói tứ tung bát giác như hắn lại dễ chơi, dễ thân cận, ruột để ngoài da. Một dạo, cu Cương nớ cũng từng cất công mang cây si tới trồng trước nhà Quỳnh Hoa, đâu chừng một năm chẳng biết chuyện chi xảy ra khiến loài cây bạc phước nọ bị héo úa, ai bứng nhổ đi, trồng chi cho chật đất? Tôi không điều tra mà Quỳnh Hoa cũng… tỉnh như ruồi. Cu Cương dễ thương ở chỗ hắn mọc tâm lành, không hận kẻ bạc tình, chẳng thù oán giận hờn việc bị cho ra rìa. Diện mạo vui tươi chưa hề gợn da nhăn, áo quần chăm chút bảnh bao, nghe đồn Cương sẽ là một trong hai người phụ rể, rất mực uy tín. Lại được Quỳnh Hoa giao phó trao chức bộ trưởng bộ ngoại vụ lẫn tiếp tân, đưa đón khách phương xa lạc loài về như thằng tôi, lên chương trình đi nhậu cơm hàng cháo chợ, dàn xếp cho chỗ ăn chỗ ngủ. Quỳnh Hoa ký duyệt văn bản: Không được đem con bỏ chợ, gây chấn thương thêm vào nỗi đau của đứa hậu đậu ngày nào bị đồng minh giũ áo tháo chạy.
Cu Cương chở tôi từ phi trường hút gió đi vào thành phố bưng bít cao ốc láo liên ngoạn cảnh. Nhìn ngó cho có chút khái niệm về thành phố có tao và Hoa trú thân, mất đâu khoảng mươi phút hắn quành xe vào khu thương mãi của “người mình”. Ăn bún bò hí? Mụ ni người Đà Nẵng nhưng là cao thủ bún bò Huế dân cố đô địch chẳng lại, không ngon không lấy tiền. Tôi ôn kỷ niệm cho cu Cương nghe:
Ngày xưa mạ của Quỳnh Hoa nấu bún bò cũng ngon ác liệt. Mi biết không? Hoa nói, muốn ăn phải lăn vô bếp, nhưng trước khi ăn phải tập vận động tay chân. Giò heo luộc chín để nguội, Hoa đưa tao cái nhíp bày cách nhổ lông lởm chởm sợi ngắn sợi dài trên bắp đùi heo nái. Nhổ cho sạch để khi bày vô tô bún ngó vệ sinh dễ nuốt hơn. Mạ của Hoa cười: Giỏi hè! Mát tay như rứa mai sau mụ vợ được nhờ.
Cương háy: Được tài bày đặt, làm như đang kể chuyện tình võ hiệp của Vô Kỵ Triệu Minh không bằng!
Tôi chọc: Cặp kia vụng về, chàng chỉ biết nhổ lông mày cho nàng, làm sao sánh được với tao, cao thủ biết nhổ lông chân.
Cương nguýt, mắt có đuôi: Khác biệt lớn lao đáng bàn cãi là chân heo hay chân người? Cả đời, tao có nhìn ra cảnh Hoa mặc quần xà lỏn mô nà, cứ ưa làm trạng cho cố xá!
Ăn uống no say, mùa này chóng tối, trời chiều nhá nhem. Cương chở tôi về con đường vắng xe nơi có cái khách sạn đèn đóm tờ mờ nhỏ không khác một căn nhà bình thường, trước cửa bày đặt gắn ba sao cầu chứng vào tấm bảng hiệu chữ đã tróc sơn. Cương làm khúc dạo đầu, chỗ ni giá cả phải chăng đúng với yêu cầu tạm trú chỉ mong có chỗ đặt lưng mà ngáy, mi nên hiểu đã là cô dâu thì có chán khối việc phải lo, ăn trông nồi ngồi xem hướng, ngay từ phút này nên liệu cơm mà gắp mắm. Tao nói thiệt thời buổi ni khó tìm ra ai rộng lòng chu đáo như Quỳnh Hoa, lo cho mi từ a tới z làm tao phải ghen tị, mi không chuột sa hũ nếp thì cũng thuộc dạng có căn tu. Cái gì mà chuột sa hũ nếp với cu tăng cha nội! Người ta đang cắn rức lương tâm thì đúng hơn.
Cu Cương dẫn tôi đi vào một hành lang nhỏ rồi dừng chân trước cánh cửa ghi số 9. Thôi, vào tắm một phát giũ sạch bụi đường, ngủ yên giấc cho lại sức. Tao về, mai tới sớm chở mi đi cà phê. Vét-tông cà vạt đầy đủ cả bộ sậu rồi chứ? Tôi nhìn Cương: Đi bụi đời thôi mà, chỉ đeo cái ba-lô, nhét làm gì ba thứ lỉnh kỉnh ấy cho nhọc sức. Mai uống cà phê xong chở tao tới chợ chí rận tậu bộ đồ vía hàng xi-đa, năm bảy đồng diện xong rồi dụt cũng không hối tiếc. Mẹ, khi đó không chừng mà le lói bắt mắt, bảnh tỏn hơn thằng phụ rể xa lắc. Trước khi bỏ đi, Cương chửi: Ông nội mi!
Giường không lớn, gối chăn nệm màu mỡ gà cho tiệp với màu vôi vàng, tủ gỗ và màn cửa đều sắc nâu, ton sur ton hài hoà với tấm thảm đỏ bầm. Chỗ dùng vệ sinh cách nơi đứng tắm chỉ ba bước chân, không biết lỗ mũi thì lớn bao dường để mang ra so sánh. Nói nhỏ như con thỏ thì coi bộ khi dễ cái khách sạn ba sao này quá. Cả đời tôi chưa từng đặt lưng trong một khách sạn nào cả nên bù trất việc so sánh, định giá. Bên kia biên giới, đất nước có thành phố tôi ở, hình như hèn kém lắm tiền phòng một ngày cũng phải tiêu tốn 100 đô?
Tôi đi tắm, phải đứng dưới vòi sen hòng tìm gặp một tinh thần minh mẫn mới cầu may có được thân thể tráng kiện sau, bước ra vuông phòng mờ mịt hơi nước, đợi tóc khô trước khi ngủ, ngồi mép giường táy máy mở TV xem thử có gì hay ho. Muốn coi thứ đồi truỵ bức xúc ác ôn cho qua đêm dài lắm mộng thì màn hình hiện lên hàng chữ đỏ: Bạn đã cân nhắc chưa? Bạn phải trả 3 đồng 99. Và bạn phải trên 18 tuổi. Cấm sao chép dưới mọi hình thức, bất tuân sẽ chịu vào ngồi nhà lao trung ương 5 năm đồng thời đóng 250.000 tiền phạt. FBI kính báo. Lôi thôi nhỉ? Doạ nạt nhỉ? Dằn mặt nhỉ? Tưởng tình cho không biếu không chớ, giải trí mà tốn 4 đô thì cũng nên tính toan, không đùa đâu nhé, cho dù món ăn tinh thần ấy giúp mình không nở bề ngang cũng mạnh cho bề dọc. Ba kênh đài đang phát sóng kia “lành mạnh” qúa, chả có gì lôi cuốn cả. Đài thì diễn hài kịch khó hiểu, đài thì tường thuật tin tức đó đây và băng tần cuối cùng thì trình chiếu về thế giới động vật, kiểu cần cù như ong thợ, kiểu trì chí kiến tha lâu đầy tổ, kiểu như con mèo con chó có lông con chim có cánh con công đủ màu.
Có tiếng gõ cửa. Một hai ba. Tôi dỏng tai lên. Bốn năm sáu. Phát động ra một nghe mơ hồ nhưng tới số sáu thì rõ là cường độ décibel tăng cao. Nôn nóng như công an hăm he đòi xét giấy đăng ký tạm trú. Tôi tần ngần lại mở cửa, trong đầu nghĩ ra vài câu tiếng Anh dùng để đối đáp với nhân viên khách sạn, chẳng hạn: Tôi nào có gọi phone yêu sách đòi phục vụ thứ này thức kia đâu cà? Có đi lộn phòng không nà. Hãy khai báo thật thà. Nói ngay là…
Một bà người Á châu Thượng Hải Hàn Quốc gì đó dáng vẻ đường bệ mặc chiếc váy đỏ hiện ra sau cánh cửa. Bà này chắc không phải vào phòng làm vệ sinh giường chiếu? Bà nhìn vào chiếc khăn tắm tôi dùng quấn quanh bụng, may bà không hỏi có phải sir mang tên Trần Một Nửa? Phải mất tới hơn phút tôi mới nhận ra bà ấy đích thị ma-dzê-in Vietnam mang tên Quỳnh Hoa. Xin bỏ quá cho cái nằm mộng cũng chẳng ngờ này. Đường đột tới sững sờ, ngỡ như chỉ xảy ra trong phim Thập Diện Mai Phục thôi. Thân phận giữa hai đứa quả có sự khác biệt hố sâu, bà là chủ khách sạn mà tôi là nhân viên chuyên hút bụi hành lang ôm chăn màn đi giặt giũ phơi phóng, tơ lơ mơ chây lười lao động là boss cho nghỉ việc, ăn hưu non đặng ta về ta tắm ao ta đuổi gà sân trước quét rác sân sau chống chổi ngậm hờn việc thế sự.
Quỳnh Hoa bước vô, đóng cửa bằng lưng. Nữ hiệp vung tay quá đà đã xuất ngân lượng ra, móc hầu bao nhằm chi trả cho tôi thoát cảnh qua sông luỵ đò, thậm chí còn bao giàn trà đình tửu điếm nhà nghỉ cho tại hạ kinh qua ba ngày xuống núi lăn lóc chốn giang hồ xa lạ đi một ngày đàng học một sàng khôn. Tôi dùng tay bấu vào chiếc khăn lông đang cảm động tới độ thoi thóp lỏng lẻo muốn giả mù sa mưa. Xin lỗi, mình nhận không ra, bạn thay đổi dữ quá. Tôi nói, không thốt ra câu cuối: Giống như mới vừa ra khỏi thẩm mỹ viện. Vai trò Cương làm có tốt không? Cương có nói xấu Hoa điều gì không? Vừa hỏi, Hoa vừa nhón gót cởi đôi giày cao gót, đi chân trần tới đặt mông ngồi xuống giường. Tôi nhìn tấm nệm đang co rúm, trên TV chiếu cảnh con rắn nằm đờ đẫn vì đang cố tiêu hoá con chuột gồ ghề mắc nghẹn ở cổ họng. Chuột kêu chút chít trong rương, anh đi cho khéo đụng giường mẹ hay. Sao chẳng mặc áo? Sửa soạn hay đã tắm xong? Làm chi mà đứng thẫn thờ kiểu nớ? Bước tới đây. Tệ quá, gặp bạn cố tri cách xa biền biệt mà không thèm ôm ấp hỏi han lấy một tiếng. Đã quen con mắt chưa? Hoa đâu đổi thay đến độ có thể đi nhát ma cho người ta thót tim. Nhớ khi xưa bồ kể chuyện con ma vú dài, sợ bắt mắc tiểu nín đái luôn.
Thôi đừng nhắc lại chuyện ngày xưa. Kể về người sắp làm chồng cho tui nghe đi. Ủa, đã lạ chưa tề, bộ ông Cương bị may miệng không bép xép điều gì sao? Hoa vẫn nhìn tôi, nhãn tuyến long lanh như thanh xà quan sát con chuột chù: Ổng nhỏ thua Hoa ba tuổi, vợ chết sớm và mình đồng ý đứng ra đóng vai mẹ hiền. Gà trống nuôi con thấy cũng không phải, tội nghiệp cách gì. Và đứa con ổng cũng ra chiều thương mến, tin cậy Hoa. Ổng biết mình từng qua ba lần đổ vỡ nhưng vẫn tha thiết ân cần săn đón tốn nhiều công sức, bỏ ngoài tai bao miệng lưỡi thế nhân. Năm mươi rồi, còn nước nôi gì mà lên mặt ỏng ẹo làm cao, trước khi héo úa gỡ gạc chút đỉnh vậy mà… Lại đây cho tui ôm bồ cái, sẵn tắm xong để tui hun hít bậy bạ cho đỡ nhớ người xưa. Hoa luôn cầm tay cái iPhone, bồ áp má tèo xong liền tự selfie hai mái đầu đang tàn phai chụm lại. Mấy thuở mới được đoàn viên, đời có bao lăm mà hững hờ?
Thu cất tấm ảnh chân dung xong, Hoa vất điện thoại thông minh xuống bên mông, hết đụng máy móc thì táy máy sờ người. Dùng điện thoại thì nhớ sạc điện, con người cũng một nghĩa như nhau, chẳng ngó ngàng tới thì khó mà bắt sóng. Con mèo con chó có lông, cũng nên chọc giận buộc công ngủ vùi. Hoa nằm vật xuống nệm, cằn thân lên dong tay tắt hai ngọn đèn bắt đầu giường. Hoa quỳnh chỉ nở về đêm, son trẻ không nói gì, bây chừ xộc xệch thì vẫn muốn coi bóng tối là đồng loã của việc che dấu vụng chùng. Đừng cởi, chỉ việc lật váy lên. Hôn mình đi, ở bên má, dưới dái tai, ở cổ, những chỗ ngày xưa mình cho phép được hôn.
Tôi thở gấp: Mình hôn ở ngực được không? Không. Hôn ở nách? Không. Mình hôn bụng? Không, nhột lắm. Đừng hôn hít, đừng nói năng. Yêu Hoa đi. Nhẹ nhàng thôi, từ tốn thôi… Không ấy thì để cho Hoa ở trên. Hoa kiêng ăn dữ lắm mà người cứ phát phì, cục mịch, cái béo tốt đầy tai hại, có đúng không? Mình xa nhau đã quá lâu, phút sum họp gắn kết này phải cố đền bồi sao cho tương xứng, bồ nhớ chớ sớm bỏ cuộc nghe chưa. Tôi đưa tay vuốt ve, sờ soạn từ đầu gối lên tới mông Hoa, có lẽ thằng chồng sắp hợp thức hoá kia đã chí thú lao động chuyên cần cầm nhíp đi nhổ sạch những sợi lông lạc loài? Giò heo mới cần vệ sinh kiểu đó, cha nội! Táy máy tay chân, ngứa ngáy làm chi cho hư bột hư đường thế kia. Rõ là nhàn cư vi bất thiện! Rách việc quá xá quà xa.
Chuột kêu chút chít trong rương chẳng qua là em trốn trong đó giả giọng làm ám hiệu, phận sự còn lại của anh là đề cao cảnh giác đi đứng cẩn thận chớ gây tiếng động kẻo mạ thức giấc phát hiện âm mưu bán trời không văn tự của chúng bây. Ca dao luôn chứa sự ngây ngô đáng yêu đến thế, nhưng hiện tại Quỳnh Hoa đi từ “chút chít” đến ư hử liên hồi trong mỗi thao tác chẳng cần che dấu, chưa tính chiếc giường cũ kỹ già nua cũng góp giọng kêu ca. Mạ đang luộc giò heo, hạ lửa lò nước sôi ùng ục: Ủa, mèo đực hay mèo cái mà thê thiết gào nấc mùa động tình rứa bây? Con mèo nhảy đổ nồi canh, con chó chạy lại lanh chanh dính đòn.
Mèo thương tình nằm vật mình sang bên, tóc rối bao che khuôn mặt đang thở nhịp hối. Mèo sờ thân chó trụi lông: Cảm ơn bồ nhen. Tin tới số mạng không? Nếu ngày đó hai đứa mình khởi đầu đã keo sơn thì chẳng rõ hậu vận sẽ ra sao? Sau nhiều đổ vỡ, mình chỉ muốn sống đơn thân, buông bỏ hết. Nhưng rồi khi gặp hai cha con họ, hoàn cảnh đẩy đưa làm mình trở lại với cái tham sân si như cũ. Tội lỗi!
Rất giản tiện, mèo chỉ thò chân vào quần lót, xong thì kéo váy xuống y như trước. Chó cũng vậy, quấn lại chiếc khăn tắm từ thắt lưng, vẫn mang tên gọi Trần một Nửa. Bán thân luôn biểu tượng về điều bất toàn. Vầng trăng ai xẻ làm đôi là một ví dụ. Uyên ương gãy cánh là một ví dụ khác. Một thằng chồng sắp cưới, trước đêm tân hôn hắn biết cô vợ lén tới khách sạn ngủ hoang với thằng bạn cũ đến từ phương xa, liệu hắn có nửa hồn thương đau? Khéo lo, mèo phải biết dấu cứt chứ! Mèo mở sáng màn hình cái iPhone nhìn tấm ảnh chụp tự sướng. Thôi, Hoa về. Mười giờ rồi, phải thích nghi mặc dù hẳn còn sớm vì vừa chỉnh sửa vặn đồng hồ tới một tiếng. Người ta gọi sự ăn gian nọ là Daylight Savings Time. Xuân đang tới và Spring Forward.
Mèo bước vào phòng vệ sinh, trong khi chó mở sáng hai bóng đèn vàng, soi rọi chăn nệm nhăn nhàu ghi dấu tích một cuộc tình “thù này phải trả”. Rồi mai em đưa anh xa kỷ niệm, xin lần cuối… Mèo mang tiếng hát từ chỗ giải thuỷ bước ra. Tóc hết rối, váy thôi nhăn và bờ môi vừa được trau chuốt tô son lại: Có sẵn tiền Mỹ trong túi không? Cầm trăm bạc này cho có mà chi trả tiền ăn quà vặt, không nên để cho Cương bao suốt, kỳ cục lắm. Chó muốn sủa một tiếng nhưng ngại mèo hờn giận, không luôn cả tiếng merci. Chó nói: Tự nhiên sao mình cầm lòng không đậu chẳng muốn giã từ vũ khí đầu hàng cuộc chơi. Mèo ngó vào chiếc khăn quấn quanh bụng kẻ vừa lộng ngôn: Nói thế là có ý gì? Trăng vẫn treo trên đầu súng? Thích tham dự chiến cuộc vào giờ thứ 25? Lời tèo đã thốt há lẽ bồ lại giả điếc giả câm? Lòng bồ mở rộng hải hà phen này rồi mai sau có đóng chặt cũng rũ bỏ phần nào chút ân hận vậy.
Bóng đèn lại thui chột đi, để bóng tối lấn chiếm một vuông phòng chỉ phát ra tiếng thở. Lần này thì chiếc váy bị cởi phăng ra, ném không xót thương rơi xuống thảm. Cho ham hố hôn đó, hôn cùng khắp cho bõ những ngày cơ cực. Ư… ứ… ừ… Thật ra thì giờ này mới có 9 giờ chứ mấy… Có thích selfie hai con nhộng mang về giữ làm kỷ niệm không? Ui, máy móc ích gì cho phút ấy. Quên đi nha, đang sửa soạn thăng hoa. Hay trăng hoa? Hay mèo mả gà đồng? Hay chết bỏ bể bỏ?
Khách sạn vắng tẻ, ít ai thuê ngụ, có lẽ vậy. Nếu lắm kẻ lỡ đường vào tá túc, phòng bên hẳn đã có đôi bàn tay đập vào vách ngăn: Xin vui lòng vặn nhỏ âm thanh vừa đủ nghe để khỏi làm phiền lòng hàng xóm. Ôi dà, bọn tớ hoàn toàn nói tiếng mẹ đẻ, liệu đằng ấy áp sát tai vào vách, nín thở có thông hiểu chút gì chăng? Thôi thì thôi nhé, động đất cũng chỉ ngần ấy thôi…
Hồ Đình Nghiêm
Recent Comments