https://www.designerds.be/slot-bonus/

https://greenwichvillagevabeach.com/slot-bonus/

https://junex.com/slot-bonus-100/

https://thefranklinjohnstongroup.com/slot-deposit-pulsa/

https://socialbalance.be/slot-deposit-dana/

https://www.delakkerij.be/slot-nexus/

https://lobsterbaylombok.com/slot-deposit-pulsa/

Đăng nhập quanvan.net để đăng bài và bình luận trên DIỄN ĐÀN QUÁN VĂN.


Categories

Groups

BÀI TRÊN DIỄN ĐÀN

Tiền!

“Có tiền mua tiên cũng được” (tục ngữ)

“Tiền là tiên là Phật” (ca dao thời Việt Cộng)

“Thớt có tanh tao ruồi mới đến,

Gan không mật mỡ, kiến bò chi!”

(Nguyễn Bỉnh Khiêm)

Bạc ác chi mi lắm rứa tiền,
Mi làm nhân loại hóa ra điên!
Mi tô mặt nạ…Read more

Pham Mylan
KẼ CẮP GẶP BÀ GIÀ
Truyện ngắn rất hay trong báo Pháp
***
Toa hạng nhất chẳng có mấy hành khách. Pierre Joli chọn cho mình một cupe trống. Hắn hy vọng sẽ được ngồi một mình, không ai quấy rầy trong suốt cuộc hành trình. Thế nhưng khi tàu bắt đầu chuyển bánh thì cửa cupe bật mở và một cô gái tóc vàng lịch sự, tay xách chiếc va-l…Read more

DƯỚI BÓNG MÁT CỦA LÁ CỜ “BA QUE”
Hoàng Ngọc Mai
Tôi xin gửi một bài viết hay để đám “tộc cối” đọc mở mắt ra xem còn dùng hau chữ “ba que” nữa không.
(Bài nầy tôi muốn nói cho những kẻ cứ mỗi lần vén hai cái mép mồm lên nói là phát ra tiếng “Ba Que”.)
Theo tôi thấy, thì những kẻ hay dùng cái từ 3/// đó thường còn trẻ, đa số chưa đến 60, có…Read more

ChatGPT – đột phá mới của cuộc cách mạng trí tuệ nhân tạo
Nguyễn Tiến Dũng
Bạn hãy thử hình dung luôn có bên mình một trợ lý siêu việt, đọc thông viết thạo hàng trăm thứ tiếng, chỉ dẫn và làm phiên dịch cho bạn ở mọi chỗ mọi nơi, sàng lọc tin tức quan trọng cho bạn, đọc thư và soạn thảo mọi văn bản giúp bạn, nhắc việc và gợi ý cho bạn, dạy bạ…Read more

Hòa Hợp, Hòa Giải_ Tác giả Vương Mộng Long K20 VBĐL
Ngày 15/4/1993 tôi dắt díu vợ con, hối hả lên đường bỏ xứ. Chúng tôi ra đi, một gia đình sáu người, mỗi người vỏn vẹn chỉ có hai bộ quần áo cùng cái Jacket chống lạnh; hành trang còn lại là hai va-li sách vở. Trưa hôm đó, trên phi trường Tân Sơn Nhất đã diễn ra một cuộc chia ly đầy tiếng…Read more

Recently Active Members

Profile picture of Nguyễn Tuấn
Profile picture of qop
Profile picture of Tony Nguyễn

Help tiinz to grow!

$5.00

Community

  • Phan nhật bắc
  • Cute Pets Blog
  • Dragon Queen
  • Celia Hales
  • Sebastian
  • Levan
  • Trần Đông Phong
  • viet anh dt
  • Sebastian
  • Andie Untamed✨
  • Dragon Queen
  • Isis Torres
  • bestwriterblogger
  • Cela Digital Solution
  • Dr. Joseph Suglia
  • Sebastian
  • redimoney.org
  • Eyasu Esayas
  • mystoryxiu
  • moneybiz2020
  • martiphypro
  • Toàn phong
  • Tony Nguyễn
  • Video Game Review
  • Yuval Bloomberg
  • FARHEEN DHANJAL
  • Hoàng Dũng
  • Bà Tám
  • Volyphi
  • Lê Diễm Diễm
  • ReadingMadeEasier
  • anekalaptopp1
  • BestofPanda
  • Sebastian
  • Sebastian
  • Laronda Cole
  • phan lê
  • T.Panning
  • Đậu que Ohtra
  • Sebastian
  • Anketsu
  • Sebastian
  • phan van Hai
  • Meina Ibr
  • sawphd
  • Sebastian
  • yogainfo2020
  • Cloud in May
  • trafficsoftware01
  • The Positivation

Advertisement

Subscribe to Blog via Email

Enter your email address to subscribe to this blog and receive notifications of new posts by email.

Join 106 other subscribers

Hiện đang trực tuyến

Visitors online – 2978
users – 547
guests – 1755
bots – 676

Ðây là sản phẩm của tưởng tượng, mọi trùng hợp ngoài đời đều ngoài ý muốn của tác giả.

– Anh cho xe chạy nhanh lên một chút, qua khu nầy em sợ gặp người quen.

Sự lo lắng của Thùy Linh chạm tự ái Minh.

– Thì em coi như quá giang xe một người bạn, có gì đâu mà em lo dữ vậy?

Thùy Linh như không để ý tới giọng gay gắt của Minh, nàng mãi lo dõi mắt nhìn mấy số nhà sắp tới trên đường Nguyễn văn Thoại, nằm dọc bên kia hông phi trường Tân Sơn Nhất. Ðó là nhà của ba người quen. Vẻ bối rối của Thùy Linh càng làm tự ái Minh bùng lên:

– Ði chơi với anh mà em ngại quá thì thôi. Vậy anh ngừng xe để em xuống.

Thùy Linh hốt hoảng vì câu nói bất ngờ của Minh. Nàng vội vàng nói vớt lại:

– Anh không muốn chạy nhanh thì thôi, em lo là lo thế….

Minh thắng kịch chiếc xe Volkswagen thể thao mui trần bên vệ đường và quát:

– Cô xuống đi.

Thùy Linh nhìn vội Minh với đôi mắt sợ hãi, chần chừ rồi mở cửa xe bước xuống. Nàng đóng nhẹ cửa xe lùi lại mấy bước đứng im nhìn Minh. Minh mặt hầm hầm nghiêng người với tay kéo mạnh cánh cửa phía Thùy Linh ngồi cho chặt, quăng một cái nhìn giận dữ về phía nàng trước khi đạp ga. Nhưng lòng Minh bỗng chùng xuống khi bắt gặp cái nhìn rơm rớm nước mắt của Thùy Linh đang đứng ủ rũ bên đường. Song tự ái và cái tính không coi ai ra gì của Minh, kể cả đàn bà, không cho phép anh lùi bước. Minh vẫn đạp ga phóng xe đi.

Nhưng dáng đứng ủ rũ với cái nhìn rơm rớm nước mắt của Thùy Linh đã đeo đuổi Minh suốt 28 năm trời. Và Minh tin nó sẽ còn in sâu vào trí nhớ của anh cho đến hơi thở cuối cùng.

Minh được thuyên chuyển từ đơn vị tác chiến về Bộ Tư Lệnh Sư Ðoàn Dù nhờ cái mà Minh hay nói đùa là tài vặt. Ðó là tài viết phóng sự và kinh nghiệm làm báo. Ðơn vị tổng trừ bị Dù vừa được nâng từ cấp Lữ Ðoàn lên cấp Sư Ðoàn. Ðang tham dự hành quân ở vùng I Minh nhận lệnh về trình diện Thiếu Tá Trưởng Phòng Năm Bộ Tư Lệnh Sư Ðoàn Dù. Trước khi rời đơn vị, Minh được vị tiểu đoàn trưởng bật mí cho biết anh được gọi về Bộ Tư Lệnh để nhận một nhiệm vụ về Tâm Lý Chiến.

Sau khi đứng nghiêm chào trình diện, Minh được Thiếu Tá Chuyên, Trưởng Phòng Năm vui vẻ bắt tay mời ngồi.

– Chuẩn tướng Tư Lệnh đã chuẩn phê phiếu trình của tôi về việc in một năm 4 số báo để phát cho các đơn vị. Tờ báo sẽ mang tên Hoa Dù. Tôi được báo cáo trung úy có khả năng viết tường thuật, có kinh nghiệm về báo chí khi còn ở quân trường và cả khi còn ở trung học. Tôi đã xin đại tá Tham Mưu Trưởng thuyên chuyển trung úy về đây phụ tá tôi đặc trách tờ Hoa Dù. Số ra mắt sẽ là số Xuân. Chúng ta còn 3 tháng nữa để chuẩn bị.

Minh nhận lệnh về đơn vị mới nửa vui nửa không vui. Anh bị dằng co giữa yên thân và tiến thân. Về Bộ Tư Lệnh thì yên thân, chữ thọ to hơn, nhưng để tiến thân lên lon chắc anh sẽ phải dậm chân tại chỗ hơi lâu. Ðám bạn đồng khóa, nếu không hy sinh vì Tổ Quốc, chắc chắn sẽ qua mặt Minh vù vù. Không chừng có đứa sẽ làm sếp Minh trong tương lai cũng nên. Về được Bộ Tư Lệnh là một sự thèm muốn không nhỏ của nhiều sĩ quan. Nhưng Minh thuộc loại thích “nhất chín nhì bù” nên đã chọn tác chiến. Cho nên anh tiếp nhận lệnh về đơn vị mới với một sự hãnh diện vừa phải.

– Trung úy có điều gì cần phải suy nghĩ?

Minh giật mình đáp vội:

– Thưa không.

– Lữ đoàn II đang hành quân ở vùng I. Trung úy chuẩn bị một bài phóng sự thật nóng bỏng cho chiến trường ngoài ấy. Tình hình nặng lắm đó.

– Thưa vâng. Chừng nào được lệnh tôi sẽ ra Trung rồi về viết.

Thiếu tá Chuyên bỗng nghiêm nghị hỏi:

– Viết phóng sự có thật sự đòi hỏi lúc nào mình cũng phải có mặt ở chiến trường không?

Minh mím môi tìm hiểu ẩn ý của câu hỏi. Sau đó anh thẳng thắn trả lời:

– Không có mặt ở chiến trường vẫn viết được nếu có tài liệu, nhất là viết với mục đích tuyên truyền. Nhưng viết cho thật mà có hồn thì phải sống. Viết muốn cho sống động không phải chỉ kể lại những gì mình thấy mà còn phải viết ra được những gì mình cảm thấy lúc sự việc đang xảy ra hay vừa xảy ra.

Thiếu tá Chuyên vỗ vai Minh:

– Tôi đợi đọc bài của trung úy.

Tờ Hoa Dù do Minh phụ trách ra đến số 12. Một buổi chiều thứ năm Minh về muộn vì phải nán lại sắp xếp cho xong bài vở để kịp sáng mai mang ra nhà in. Minh rời căn cứ Hoàng Hoa Thám, lái xe đến ngã tư Bảy Hiền thì gặp phải một đoàn xe GMC nối đuôi nhau bốc bụi mù trời. Minh ngừng xe bên lề mặt đường Lê văn Duyệt có ý chờ đoàn xe qua hết sẽ quẹo phải chạy nối đuôi theo. Anh bỗng thấy bên trái đường, một cô gái mặc quần trắng áo dài hồng đang đứng cầm khăn quạt bụi. Nàng có vẻ thậm thò muốn băng qua đường. Minh nhìn chăm chú cô gái rồi khen thầm:

– Ðẹp!

Cô gái bỗng nhận ra có người đang nhìn mình. Minh cười tươi với cô gái, đưa tay chỉ nàng rồi chỉ chỗ ngồi bên cạnh ý muốn mời nàng quá giang. Cô gái không lắc đầu, chỉ chúm chím cười rồi từ từ băng qua đường. Chờ cô gái đi qua khỏi đầu xe, Minh nhả thắng cho xe chạy từ từ lên song song với nàng. Anh mở lời:

– Mời cô quá giang.

Cô gái vẫn chúm chím cười không trả lời. Nhưng Minh thấy má nàng hồng lên rực rỡ như màu áo nàng đang mặc. Minh lập lại lời mời lần thứ hai, cô gái đứng lại. Minh cũng cho xe dừng lại. Cô gái bỗng hỏi:

– Có làm phiền trung úy không?

– Không. Tôi rất hân hạnh mời cô.

Vừa nói Minh nghiêng người với tay mở cửa xe bên phải. Cô gái ngập ngừng rồi e lệ ngồi xuống ghế, đóng cửa xe. Minh cho xe chạy chậm chậm. Anh hỏi:

– Cô về đâu?

– Em ở khu Bàn Cờ.

– Khá xa đấy chứ. Thường ngày cô về nhà bằng cách nào?

– Em đi xe lam. Ở ngã tư Bảy Hiền có bến xe lam.

– Ừ nhỉ. Ngày nào đi làm tôi cũng đi ngang qua bến xe đó mà không để ý. Tôi làm việc ở căn cứ Hoàng Hoa Thám. Còn cô?

– Em làm cho sở Mỹ trong Tân Sơn Nhất.

– Tôi tên Minh.

– Em tên Linh.

– Gì Linh?

– Thùy Linh.

– Tên đẹp như người.

– Cám ơn trung úy.

Ðến khu Bàn Cờ, Thùy Linh xin Minh ngừng xe. Nàng đưa tay chỉ ngõ hẻm phía trước cách chỗxe ngừng chừng 200 thước.

– Nhà em ở trong ngõ hẻm đó. Nhà em nghèo nên không dám mời trung úy vào.

Minh nghĩ đến những ngày kế tiếp liền hỏi:

– Thùy Linh đi làm mấy giờ về?

– Năm giờ tan sở, đi bộ đến bến xe lam mất mười lăm phút.

– Tôi có thể thỉnh thoảng đón Thùy Linh ở ngã tư Bảy Hiền?

Thùy Linh nhìn Minh chúm chím cười:

– Thỉnh thoảng thì chắc được.

Sau ba lần đưa Thùy Linh về nhà, Minh có số điện thoại trong sở của nàng. Minh cũng cho Thùy Linh số điện thoại của anh. Một hôm đón Thùy Linh xong, thay vì chạy xuống đường Trần quốc Toản như thường lệ, Minh rẽ trái chạy ngược về phía cổng phi trường Tân sơn Nhất với ý định ra đường Công Lý, ghé nhà thằng bạn tên Tính lấy gói khô mực mà Tính vừa đi công tác ở Nha Trang về tặng. Minh có ý sẽ tặng lại món quà đó cho Thùy Linh. Nhưng khi xe chạy đến gần cổng phi trường Thùy Linh sợ gặp người quen nên dục Minh cho xe chạy nhanh làm Minh nổi nóng ngừng xe và gần như đuổi nàng xuống. Sau lần nổi nóng đó Minh ân hận nhưng vẫn tự ái không chịu gọi Thùy Linh để xin lỗi. Trọn một tuần anh canh giờ tan sở của nàng nhưng không thấy Thùy Linh. Minh nghĩ chắc nàng chọn lối khác về nhà để tránh mặt anh. Nhưng cuối tuần thứ hai, Thùy Linh gọi. Giọng nàng nhỏ nhẹ:

– Anh Minh hết giận Thùy Linh chưa?

Minh chỉ chờ có thế. Anh nổ bùng ra xin lỗi. Chờ cho Minh ngừng nói Thùy Linh mới trách nhẹ:

– Anh dữ lắm!

– Thùy Linh có bỏ lỗi hẳn cho anh không?

Một thoáng im lặng rồi tiếng Thùy Linh dịu dàng:

– Chiều nay anh đón em.

Ðưa Thùy Linh về nhà trở lại lần thứ ba, Minh ngỏ ý mời nàng đi ăn tối. Thùy Linh từ chối đi ăn nhưng bằng lòng để Minh chở ra xa lộ ngồi hóng mát ngắm trăng và nói chuyện. Cái nắm tay đầu tiên là một đêm không trăng, cái hôn môi đầu tiên là một đêm trăng tròn. Môi Thùy Linh mọng và đầy, thoang thoảng một mùi hương tự nhiên làm Minh ngất ngây rạo rực. Anh kéo sát người nàng vào hông mình, kéo đầu nàng ngã vào vai mình. Nhìn màu trăng huyền ảo tỏa chung quanh hai ngườI, Minh khe khẻ đọc mấy câu thơ của Xuân Diệu:

“Chúng tôi ngồi vây phủ bởi trăng thâu
Tay trong tay đầu dựa sát bên đầu
Tình yêu bảo: Thôi các người đừng khóc
Các người sẽ đoàn viên trong mộng ngọc”

Ði chơi xa lộ ban đêm với Thùy Linh được năm lần, Minh đề nghị nàng đến thăm cái “tổ quỷ” của anh. Cái “tổ quỷ” nầy là của chung của anh với Ninh và Tính, hai sĩ quan hải quân cũng còn độc thân như Minh. Ba đứa chung tiền lại thuê một phòng trong cái chung cư. Ðứa nào có gái thì dẫn về. Khi cả ba có mặt ở Saigòn thì chia ngày. Minh sử dụng “tổ quỷ” nhiều nhất vì Ninh và Tính đi tàu có khi cả tháng mới về. Thùy Linh, khi nghe Minh đề nghị chỉ cấu nhẹ tay anh và nói:

– Anh Minh ghê lắm!

Thùy Linh để Minh mỗi ngày một tự do trên thân thể nàng. Nhưng khi Minh có ý muốn thực hiện hành động thèm muốn cuối cùng thì Thùy Linh không chịu. Nàng nói như năn nỉ:

– Em cho anh tất cả, trừ chuyện đó. Mong anh hiểu cho em.

Minh cụt hứng buông thỏng một câu:

– Anh không hiểu.

Thùy Linh thổ lộ giọng run run:

– Em đã hứa hôn với một người khác.

Minh ngồi dậy trố mắt nhìn nàng:

– Sao em không nói với anh chuyện đó bao giờ?

– Vì anh không hỏi và cũng vì em thấy không cần nói khi anh chưa làm gì hại đời em.

– Em đã hứa hôn tại sao còn đi chơi với anh?

– Em đã không trả lời được tại sao nên em mới có mặt ở đây. Chính em cũng nhiều lần tự hỏi mình như thế. Tự hỏi vẫn tự hỏi nhưng khi nghe anh nói, thấy mặt anh là em không từ chối được. Bây giờ chắc anh hiểu tại sao rồi.

Minh im lặng nằm xuống bên Thùy Linh, kéo ra lên đắp phân nửa người cho cả hai. Minh luồn tay cho Thùy Linh gối đầu. Hồi lâu anh mới hỏi:

– Hôn phu của em hiện làm gì?

– Phi công phản lực. Anh ấy đang tu nghiệp ở Hoa Kỳ. Một năm nữa mới về.

– Có làm lễ hứa hôn hay chỉ hứa miệng?

– Hứa miệng. Anh ấy hứa khi trở về nước sẽ cưới em.

– Nghe nói mấy ông không quân hào hoa lắm.

– Em cũng sợ. Anh ấy rất điển trai. Quen nhau đã hai năm rồi mà em không thấy anh nói gì cả. Trước khi lên đường tu nghiệp, anh ấy dặn em chờ, về anh sẽ cưới em. Em cũng có đặt lại điều kiện nếu lần nầy về, anh ấy không cưới em, em sẽ chấm dứt liên hệ tình cảm. Trong khi chờ đợi không ngờ em lại gặp anh. Hôm anh đọc mấy câu thơ, nghe hai câu chót em cảm thấy xót xa vô cùng, nhưng không dám nói sự thật ra lúc đó.

Minh nâng đầu Thùy Linh lên, nhìn sâu vào mắt nàng và hỏi:

– Giả dụ anh ấy về mà không cưới em, lúc bấy giờ em có cho anh tất cả, không giữ lại một thứ gì không?

– Em sẽ cho anh tất cả. Em cũng sẽ không ra điều kiện gì với anh.

– Vì sao?

– Người ta chỉ ra điều kiện khi nghi ngờ. Với anh, em không cảm thấy nghi ngờ gì cả.

Minh nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Anh sẽ không ép em chuyện đó nữa mặc dù anh rất muốn. Anh thấy khi đã biết chuyện mà còn đòi hỏi thì cũng như đâm sau lưng đồng đội. Nói ra nghe cải lương nhưng sự thật là như thế.

Một năm sau, một buổi sáng vừa vào đến văn phòng Minh nghe điện thoại reo. Anh nhấc ống nghe lên. Ðầu giây bên kia là giọng Thùy Linh:

– Anh ấy đã về và … bằng lòng cưới em. Tháng sau làm đám cưới. Em tin anh hay, để biết rằng em không đến với anh được nữa.

Biết trước có ngày Thùy Linh sẽ báo tin như thế, nhưng khi thật sự nghe, Minh vẫn cảm thấy bàng hoàng. Anh cố nén xúc động:

– Từ nay anh sẽ thôi liên lạc với em.

Minh nghe tiếng Thùy Linh thổn thức:

– Anh chúc em … hạnh phúc đi.

– Chúc Thùy Linh … hạnh phúc.

Minh gác máy ngồi bất động. Một thứ gì dịu ngọt của đời anh vừa tan biến, vừa bay đi. Hơn một năm trời quen biết nhau không người nào mở miệng nói yêu người nào nhưng Minh mãnh liệt tin những người mở miệng nói yêu nhau nghìn lần chưa chắc tình họ đã đẹp, đã sôi nổi, đã đắm đuối như tình của anh và Thùy Linh.

Hai năm sau, Ban Mê Thuột mất, rồi triệt thoái cao nguyên, rồi Huế mất. Hai lữ đoàn Dù bị vây hãm, bị thiệt hại nặng ngoài Trung. Không khí ở Bộ Tư Lệnh Sư đoàn Dù vô cùng nặng nề. Không nói ra nhưng mọi người cảm thấy mỗi ngày một bất lực trước tình thế. Tờ Hoa Dù đã đình bản từ sáu tháng nay. Như mọi ngày, sáng nay Minh loay hoay trong văn phòng không biết làm gì thì điện thoại reo. Minh nặng nề nhấc ống nghe lên.

– A lô.

– Anh Minh, em là Thùy Linh đây.

Minh nghe tim mình đập mạnh:

– Thùy Linh! lâu quá không nghe tiếng em. Em vẫn thường?

Giọng Thùy Linh như lạc đi:

– Em muốn gặp anh.

– Có chuyện gì không Thùy Linh?

– Em đang có chuyện buồn. Tuần trước bên Không Quân báo tin cho em hay anh ấy mất tích trong một phi vụ ở Phan Rang. Họ chỉ báo vậy thôi. Một tuần rồi em không được biết gì thêm. Chắc anh ấy đã chết mà không lấy được xác. Nghe nói tình hình nguy ngập lắm. Sở em làm, Mỹ trả lương tuần nầy xong là nghỉ hết. Buồn quá, em nhớ tới anh.

Minh rụt rè đề nghị:

– Em có muốn mình gặp nhau lại ở chỗ cũ không?

– Anh đón em ở ngã tư Bảy Hiền như trước.

Ngồi trên xe Thùy Linh và Minh không ai nói với ai một lời. Minh thấy Thùy Linh ốm hẳn đi, hai mắt quần thâm. Gặp lại nhau vào thời điểm đen tối nhất của đất nước, mỗi người lại mang một tâm trạng riêng, Thùy Linh với tin chồng mất tích, Minh với tin các đơn vị Dù đang bị khốn đốn. Hai người tìm đến nhau như để trốn chạy đau buồn, trốn chạy lo lắng, trốn chạy cô đơn.

Vào trong phòng, Minh yên lặng cởi quần áo. Thùy Linh nằm im trên giường chờ anh. Minh lên giường thong thả cởi quần áo cho nàng. Hai người tìm môi nhau. Nụ hôn gần như bất tận. Bàn tay Minh ve vuốt thân thể Thùy Linh như vỗ về, như an ủi. Vuốt làn da bụng phẳng phiu của nàng, Minh hỏi khẻ:

– Em chưa có con?

Thùy Linh gật đầu.

– Hôm nay em có cho anh làm điều trước kia em không cho không?

Thùy Linh gật đầu.

Minh làm tình với tất cả đam mê của thể xác. Hai vòng tay Thùy Linh siết lưng anh như không muốn rời. Khi Minh dợm người định nằm nghiêng qua một bên, Thùy Linh dùng hai đùi, hai cánh tay khóa chặc người anh lại. Minh có cảm tưởng anh đang là cái gì gắn bó nhất còn lại của Thùy Linh. Nàng muốn ôm cứng Minh, tưởng chừng như buông ra là sẽ vĩnh viễn mất. Minh ôm Thùy Linh, khi nằm trên, khi nằm dưới, khi nằm nghiêng nhưng không một giây phút nào rời xa thể xác nàng. Minh làm tình lần thứ hai, lần thứ ba. Cho đến khi mệt nhoài, người đẩm mồ hôi, Minh và Thùy Linh mới nằm im bên nhau nghe thời khắc trôi qua. Bóng chiều ập vào căn phòng. Trong ánh sáng mờ mờ Minh thấy mắt Thùy Linh long lanh ngấn lệ.

Trên đường về Minh căn dặn:

– Có tin gì thêm cho anh hay. Giữ liên lạc với nhau thường xuyên.

Minh không ngờ đó là những lời nói cuối cùng của anh với Thùy Linh. Chờ cho Thùy Linh khuất vào hẻm, Minh lái xe ra đường Pasteur ăn phở. Anh vẫn thích món tái sách của gánh phở ở đường nầy. Ðang ăn, Minh thấy một chiếc phản lực bay vòng quanh dinh Ðộc Lập rồi nhào xuống. Hai tiếng nổ ầm ầm vang dội. Ðám người đang ăn phở, buông đủa, ngơ ngác nhìn về hướng dinh Ðộc Lập. Một người đàn ông thắc mắc:

– Rõ ràng là máy bay của mình. Sao lại ném bom xuống dinh tổng thống?

Giọng một người đàn ông khác có vẻ rành thời sự:

– Lại một tay phi công nào làm phản. Không chừng do Mỹ giật dây để dằn mặt ông tân tổng thống lắm.

Minh thấy tình hình không ổn liền ăn vội tô phở, trả tiền rồi phóng xe về lại căn cứ Hoàng Hoa Thám. Dạo nầy Minh ngủ luôn ở trong trại. Vừa ngả lưng xuống chiếc giường bố thì hạ sĩ Huy vào báo cáo có điện thoại của trung úy Ninh ở Hải Quân gọi hai lần. Minh nghĩ Ninh gọi chắc là có chuyện quan trọng. Ninh ít khi gọi để tán gẫu với Minh như Tính. Ninh có người anh bà con làm việc ở bộ Tư Lệnh Hải Quân, có lẽ nhờ đó Ninh biết tin tức nên gọi cho Minh. Anh quay số gọi Ninh. Giọng Ninh đầy vẻ nghiêm trọng:

– Mầy ghé nhà tao ngay, có chuyện muốn bàn.

– Chuyện “ăn bánh mì” phải không?

– Phải.

“Ăn bánh mì” là tiếng lóng Tính, Ninh và Minh dùng để ám chỉ chuyện đi ra ngoại quốc. Mới đây cả ba ngồi uống nước ở quán Chùa bàn tán tình hình đất nước. Minh nói:

– Không khéo bọn mình sẽ phải di tản ra nước ngoài mất!

Tính bông đùa:

– Bọn mình sắp hết được ăn cơm, tập ăn bánh mì đi là vừa.

Minh phóng xe đến nhà Ninh ở đường Hai Bà Trưng gần hãng nước đá. Ninh kéo Minh ra sân nói chuyện:

– Thằng Tính đang công tác chưa về. Tàu tao đang neo ở cầu C sắp ra nằm ở Phú Quốc trong hai hay ba ngày nữa. Sĩ quan và binh sĩ mang theo gia đình khá nhiều. Tao thấy tình hình không mấy sáng sủa. Mầy có đi thì mang gia đình xuống đây, tao sẽ xin phép Hạm Trưởng cho mầy quá giang. Nằm ở Phú Quốc nếu tình hình sáng sủa mình sẽ quay về, bằng không thì dông luôn. Chần chờ có khi muộn mất nghe mầy. Tao đang sửa soạn đưa ông bà cụ và mấy đứa em đi đây. Ai cũng biết tình hình đen tối lắm rồi. Nhưng không phải ai cũng có đường đi đâu.

Minh quyết định không chút do dự:

– Ðể tao về đưa mẹ và em gái tao xuống tàu mầy. Còn tao, tao sẽ xoay xở sau. Tao chưa thể bỏ đơn vị được.

– Tùy mầy.

Minh lái xe về nhà đón mẹ và em gái. Hai người được Minh căn dặn nên đã có những gói hành lý gọn ghẽ luôn luôn sẵn sàng để đi. Ðưa mẹ và em xuống tàu Ninh xong, trên đường lái xe trở về trại, Minh lo lắng cho Thùy Linh. Minh tự trách mình đã không chịu hỏi số nhà của nàng. Bây giờ làm sao liên lạc để cho Thùy Linh đi cùng? Về đến trại anh ngủ vùi một giấc. Sáng hôm sau Minh gọi điện thoại qua sở của Thùy Linh. Ðiện thoại reo nhưng không ai bắt. Suốt ngày hôm đó Minh gọi nhiều lần cho Thùy Linh. Chuông vẫn reo nhưng vẫn không ai bắt máy. Quá nửa đêm, phi trường Tân Sơn Nhất bị pháo kích dữ dội. Mấy quả đạn rơi lạc sang trại Hoàng Hoa Thám, may mắn không gây thiệt hại nào. Bây giờ Minh thấy tình hình thật sự không còn nước để tát. Mười giờ sáng, anh gọi sang sở Thùy Linh lần cuối cùng. Ðường giây điện thoại bị cúp. Thế là hết hy vọng liên lạc với nàng.

Giữa trưa, Minh quyết định rời căn cứ, lái xe về nhà thay bộ đồ xi-vin, xách ba lô đựng quần áo vật dụng xuống tàu của Ninh. Anh vừa mừng vừa lo khi thấy tàu của Ninh còn neo ở cầu C. Minh đứng trên bờ gọi tên Ninh. Một lát Ninh hiện ra đưa tay ngoắc Minh lên tàu. Minh hỏi nhỏ:

– Sao chưa đi?

Ninh ghé tai Minh thì thầm:

– Chiều nay. Tao tưởng mầy tiêu tùng tối hôm qua sau trận pháo ở Tân Sơn Nhất rồi. Số mầy còn hên lắm.

Tàu chạy thâu đêm trên sông Lòng Tảo. Minh đứng một góc trên boong suy nghĩ miên man. Ðất nước, binh chủng, Thùy Linh. Nghĩ đến Thùy Linh, Minh nghe mùi hương da thịt nàng còn đọng khắp người anh. Minh tội nghiệp nàng đến ngẩn ngơ. Chồng mất tích, sở cho nghỉ việc, người tình là anh đang bỏ nàng ra đi. Tương lai ở lại của Thùy Linh sẽ ra sao? Cuối cùng Minh vớ được cái phao để phần nào yên tâm: Thùy Linh làm sở Mỹ, thế nào Mỹ cũng bốc đi. Có thể vì thế nàng không có mặt ở sở khi anh gọi điện thoại.

Chặng đường và chuổi đời tiếp theo của Minh cũng giống như trăm ngàn người Việt tị nạn khác. Subic base, Guam, cuối cùng nơi dung thân là cái xứ tuyết nầy. Minh rời nước với hai bàn tay trắng. Suốt 28 năm anh chỉ ở trong một nghề nhưng đi lần lên từng nấc một: rửa bát, phụ bếp, bếp chính rồi chủ tiệm ăn. Tiệm Chez Mai Linh của Minh hiện nay rất đông khách. Ban đầu anh định lấy tên Chez Thùy Linh nhưng sau sợ chữ Thùy người bản xứ khó đọc, nên Minh thay chữ Thùy bằng chữ Mai. Lúc mới mở tiệm Minh được sự tiếp tay của mẹ, tiếp theo là của cô em gái và chồng nó. Minh quan niệm một nghề làm ăn tự do ở xứ người mà không sợ cạnh tranh với dân bản xứ là mở tiệm ăn việt nam. Và muốn thành công lâu bền, tiệm phải được người bản xứ luôn luôn thấy ngon và chỉ cần người việt cho được là đủ. Người bản xứ không cần gia vị quá đặc thù, họ cần sự khang trang ấm cúng, sự tiếp đãi niềm nở và thực đơn vừa túi tiền. Minh không hề nghĩ trong đời có ngày anh trở thành chủ một tiệm ăn.

Nhưng nếu Minh tương đối thành công trong việc làm ăn, về mặt tình cảm anh lại thất bại ê chề. Hai lần chung sống, hai lần đổ vỡ. Minh có cảm tưởng đàn bà việt nam ở hải ngoại, đa số đã mất đi sự dịu dàng. Cuộc chung sống thứ nhất kéo dài được 4 năm, cuộc chung sống thứ nhì được 3 năm. Người đàn bà thứ nhất không bao giờ cãi lại Minh nhưng cô lặng lẽ làm riêng việc gì cô muốn trong đó có cả việc ngoại tình. Người đàn bà thứ hai, ngược lại đòi hỏi rất nhiều, cô đòi quyết định hết mọi chuyện, đòi loại cô em gái Minh ra khỏi tiệm, đòi tiệm đứng tên cô. Kết quả là cả hai lần Minh bị còng tay về bót cảnh sát về tội hành hung đàn bà.

Chán nản chuyện tình duyên hiện tại, Minh quay về với dĩ vãng. Hàng năm, những ngày gần 30 tháng 4 là thời điểm Minh chọn để sống lại kỷ niệm xưa. Bao giờ cũng thế, Minh dọn mình bằng cách đi tắm rồi lên giường nằm, tắt đèn nhắm mắt mường tượng lại hình ảnh Thùy Linh từ lúc mới quen đến lần gặp gở cuối cùng. Ðôi má hồng rạng rỡ như màu áo nàng mặc hôm mới gặp, dáng đứng ủ rủ với cái nhìn rơm rớm nước mắt của Thùy Linh hôm anh đuổi nàng xuống xe và cái thể xác quấn chặt lấy anh suốt buổi chiều tìm lại nhau. Hình ảnh cuối cùng sống dậy trong trí nhớ Minh trước khi anh ngủ thiếp đi là đôi mắt long lanh ngấn lệ của Thùy Linh trong ánh sáng mờ mờ của bóng chiều ập vào căn phòng. Chính cả Minh cũng không ngờ hình ảnh Thùy Linh sống dai dẳng trong trí nhớ của anh đến như thế. Có thể vì anh thất bại liên tiếp trên đường tình, có thể mẫu người đẹp mà dịu dàng của Thùy Linh quá hợp với anh nhưng cũng có thể mối tình đẹp thêm lên, bền thêm lên vì nó dang dở. Mỗi lần nhớ đến nàng Minh thường hay thắc mắc không biết Thùy Linh giờ ở đâu và ra sao? Có lúc Minh nghĩ Mỹ đã bốc nàng đi ngay sau hôm gặp anh và bây giờ Thùy Linh đang sống yên vui hạnh phúc ở đâu đó trên đất Mỹ. Có lúc Minh lại muốn tin Thùy Linh kẹt lại và đang sống nghèo khó ở quê nhà. Có như thế nàng mới như anh, ôm giữ mãi trong lòng kỷ niệm hạnh phúc tuy ngắn ngủi mà tràn đầy của hai người.

Từ hơn năm nay Minh có một đời sống tình cảm mới. Anh gặp một người đàn bà thứ ba, một người bản xứ làm thẩm phán. Ðó là điều mới lạ đối với Minh. Anh nghĩ chắc chẳng bao giờ có một bà thẩm phán người việt nào lại chịu cặp với một chủ quán ăn như anh. Nhưng đàn bà tây phương họ có cái nhìn về nam nữ khác người á đông. Có khi họ chỉ cần một ngườiđàn ông dù người đàn ông đó kém họ về học vấn, nhưng họ lại thích về một khía cạnh khác. Thẩm phán Nicole là một thực khách thường xuyên của quán Minh. Bà thích phở, chả giò và gỏi cuốn. Một hôm trời bão tuyết, bà gọi điện thoại đặt thức ăn và yêu cầu giao tại nhà. Người đi giao phần ăn hôm đó bệnh nên Minh phải đi giao thế. Bà Nicole ngạc nhiên khi thấy đích thân ông chủ quán đi giao thức ăn cho mình. Bà lịch sự mời Minh vào phòng khách uống nước. Bà Nicole sống một mình. Bà có vẻ để ý khi biết Minh cũng đang sống một mình. Minh kể hết quá khứ của anh cho bà Nicole nghe. Bà nhìn anh bằng đôi mắt thiện cảm:

– Chắc anh sống về nội tâm và với quá khứ nhiều?

– Ðó là những gì an ủi nhất còn lại của tôi.

Bà Nicole gật đầu mấy cái rồi hỏi Minh một câu hết sức bất ngờ:

– Tôi có thể làm gì để cho anh thấy hiện tại bớt trống vắng?

Minh hiểu ý nên ý nhị trả lời:

– Tùy bà.

– Thỉnh thoảng chúng ta gặp nhau, anh nghĩ sao?

– Tùy bà. Chỉ xin nhớ bà còn cộng đồng của bà, tôi còn cộng đồng của tôi.

– Tôi hiểu ý anh và đồng ý với ý đó. Tôi không xuất hiện trong cộng đồng của anh, anh không xuất hiện trong cộng đồng của tôi. Chúng ta chỉ xuất hiện trước nhau thôi.

– Tôi cũng yêu cầu mỗi năm, những ngày gần 30 tháng 4 là những ngày thiêng liêng của riêng tôi. Tôi xin được sống một mình với dĩ vãng của tôi.

– Tôi sẽ tôn trọng điều đó, trừ khi nào anh cần sự chia xẻ của tôi.

Nicole bằng tuổi Minh. Nhưng nhận xét đàn bà tây phương mau già Minh thấy đúng. Nhìn Minh và Nicole, người ta sẽ cho Nicole lớn hơn Minh ít nhất 6, 7 tuổi. Minh nghĩ đó là cái giá anh phải trả để có một người tình tây phương trí thức. Nhưng hơn năm trôi qua, liên hệ tình cảm giữa anh và Nicole vẫn tốt đẹp. Minh ngờ ngợ sự tốt đẹp kia có lẽ nhờ tính tình Nicole có phần nào giống Thùy Linh, dịu dàng, tế nhị.

Tắm xong Minh lên giường nằm. Còn hai ngày nữa là đến 30 tháng 4. Thời điểm nầy, 28 năm về trước, trong căn phòng mờ mờ, Thùy Linh với nụ hôn không rời, Thùy Linh với đôi mắt long lanh ngấn lệ. Minh với tay bấm máy cho cái CD chạy. Giọng ca của Sĩ Phú chậm rải, buồn bã:

“Nghe như mùi hương xưa
Từ quá khứ đưa về….
Hỡi hương nào gây nhớ
Mới hay tình thật bền…”

Minh nhắm mắt, dang tay ra ôm lấy một bóng hình tưởng tượng. Bỗng dưng anh nhớ lời Nicole ” khi nào anh cần sự chia xẻ của tôi “. Tại sao không cho Nicole chia xẻ? Tại sao đêm nay Minh không đến với Nicole, ôm Nicole trong vòng tay để nhớ Thùy Linh? Nicole cũng dịu dàng như Thùy Linh thuở xưa. Tại sao không thử lôi quá khứ về với hiện tại? Biết đâu nhờ đó quá khứ sẽ đậm nét mãi và hiện tại cũng sẽ khởi sắc hơn.

Trang Châu

Đã xem 301 lần,  2 lần xem hôm nay.

https://hightidekinsale.com/wp-includes/sbobet/

https://advantagehomecare.com/wp-includes/sbobet/

https://micg-adventist.org/wp-includes/slot-gacor/

http://nvzprd-agentmanifest.ivanticloud.com/

daftar sbobet

https://brentfordgymnasticsclub.com/wp-includes/sbobet/

https://jenniferallenlaw.com/wp-includes/sbobet/

Sbobet Mobile

%d bloggers like this:
Skip to toolbar

Slot Online Gampang Menang

Slot Online Gampang Menang

Slot Online Gampang Menang

Slot Online Gampang Menang

Slot Online Gampang Menang

Slot Online Gampang Menang

Slot Online Gampang Menang

Slot Online Gampang Menang

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

sbobet piala dunia

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

bonus new member 100 di awal

https://www.dcosmeticclinics.com.au/wp-includes/sbobet/

https://thetastesoflife.com/wp-includes/sbobet/

https://www.townshipofsugargrove.com/wp-includes/slot-gacor/

https://texasmamaboutique.com/wp-includes/slot-gacor/

https://bizu-me.com/wp-includes/slot-gacor/

https://tiketa.co.za/wp-includes/slot-gacor/

slot gacor

slot gacor

slot gacor

sbobet88

bonus new member 100

sbobet

sbobet88

http://phuonghoangschool.com/wp-content/

Situs Slot Gacor

Situs Slot Gacor

Situs Slot Gacor

https://hrtradio.com/wp-includes/rtp-slot/

https://www.doccsaapucv.cl/wp-includes/slot-gacor/

situs slot gacor

slot pulsa

slot bonus new member 100 di awal

slot deposit pulsa

slot gacor

slot bonus

slot gacor

rtp slot

slot gacor

https://interwood.in/slot-demo/

slot online

rtp live

rtp slot

Slot Demo

Slot Gacor

slot bonus

rtp live

https://aftp.in/wp-content/Slot-Gacor-Maxwin/

ceme online

slot dana

slot demo

slot gacor

slot deposit pulsa tanpa potongan

slot bonus new member

slot demo

slot bonus

slot pulsa

https://ecoshare.vn/wp-includes/slot-ovo/

https://authorcarolsawyer.com/wp-content/slot-gacor/

https://voguecollection.pk/slot-gacor/

judi slot online jackpot terbesar

RTP Slot

situs judi slot terbaik dan terpercaya no.1

https://skyf.co/community/profile/situs-slot-gacor-new-member-100-di-awal/

slot pulsa

slot pulsa

slot bonus

slot bonus 100 to 3x

https://gemabrazil.com/wp-includes/slot-bonus-100/