THÁNG MƯỜI THƯƠNG NHỚ
Cái nắng hanh hao giữa tháng mười
Mà miền ôn đới vẫn xanh tươi
Trời sao đẹp thế vùng phương ngoại
Chạnh nhớ quê xưa đã lụt rồi
Một cõi giang hà bao gấm hoa
Muôn màu biêng biếc với vàng pha
Người xưa đã viết:”Sơn hà tại”
Mình ở xa xôi nhớ nước nhà
Nắng sớm chiều sương chẳng thể nhoà
Bóng hình cố quận cuối trời xa
Vạn dặm trùng dương bao cách biệt
Tháng mười thương nhớ nửa hồn ta
Có những chiều hôm dậy sóng lòng
Máy bay rền rĩ ở trên không
Bay về phương ấy bao giờ laị
Cánh bạc soi lên vạt nắng hồng
Nắng vẫn vàng sao giữa tháng mười
Mùa thu quyến rũ lắm người ơi
Hồn như rong ruổi chưa hề đợi
Thương nhớ đồng quê ở cuối trời
THÁNG MƯỜI MỘT VÀNG PHƯƠNG NGOẠI
Em ở đâu chẳng về đâyđếm lá
Mùa đã lên vàng dậy cả sơn hà
Chưa hề cũ mang về nhiều sắc lạ
Hồn rong chơi vẫn mãi mãi bên đời
Em ở đâu chẳng về đây ngắm lá
Ngồi bên ta hai đứa dưới mây trời
Phút lặn yên ta thầm tạ ơn đời
Trong gió thoảng hồn thu rơi chấp chới
Em ở đâu chẳng về đây nhặt lá
Cầm trên tay là cả một mùa vàng
Lòng yêu thương chan chứa rộng thênh thang
Đời du tử mơ hồ quên năm tháng
Em ở đâu chẳng về chơi với lá
Giữa mùa thu thương nhớ ngập hồn ta
Sắc vàng rơi như triệu đoá sao sa
Vùng đất mới nhớ một trời cố quận
Em ở đâu chẳng về nghe lá thở
Đời nhọc nhằn mà vẫn đẹp như mơ
Bao sắc màu thắp sáng cả trang thơ
Này em hỡi mùa mang về thương nhớ
MÙA THU VĨNH VIỄN
Về đây em hỡi mùa vàng
Mình rong chơi giữa con đàng nguyên sơ
Quen nhau từ thuở bao giờ
Tháng năm lãng đãng chưa hề hư hao
Này em mắt biếc má đào
Mấy mùa qua hãy còn nao nao lòng
Ví dầu mình ngộ sắc – không
Mùa thu vĩnh viễn ra đồng hát ca
Vàng lên một giải giang hà
Đẹp thay dầu giữa Sa-Bà bể dâu
Xanh xanh ở bến giang đầu
Mùa thu em nhé muôn mầu gấm hoa
Ngày xưa mình ngỡ chăng là
Như Lai xa lắm bên ngoài cõi không
Nhọc lòng lặn lội cất công
Mới hay thường trụ giữa giòng thiên nhiên
Này đây giây phút hiện tiền
Gót son chạm đất một miền hỷ hoan
Mùa thu lững thững trên ngàn
Em phơ phất khoác áo vàng tương tư
Mình chưa hề nói tạ từ
Tất lòng dường hãy còn như thuở nào
Mùa lên lá đổ xạc xào
Vàng gieo trong gió người xao xuyến tình
Em về tụng lấy Tâm kinh
Nửa đời mình tỉnh như hình cơn mê
Từ lâu lạc lối đi về
Mấy mùa thu rụng bây giờ vàng thu
DU TỬ
Chớm thu ta chống đò sang
Giữa giòng vớt cộng rong vàng trên tay
Năm xưa cũng tại chốn này
Có người tri kỷ ngang mày nâng ly
Một lần cất bước ra đi
Một lần vĩnh viễn phân kỳ là đây
Một lần tay nắm bàn tay
Một lần thôi nhé người hay chăng người
Mang bầu rượu ngọt đầy vơi
Cúc hoa vàng cả một trời tương tư
Tơ lòng hoá mộng chơn như
Ấy hoàng hoa tửu rót từ bầu không
Đò sang tha thiết ngóng trông
Đồi chiều xanh cỏ gió lồng sau lưng
Dường đâu hơi thở ngập ngừng
Thoảng nghe trong gió hương từng ái ân
Vàng thu trời những thanh tân
Gác chèo gõ nhịp khí thần hạo nhiên
Vì chưng sắc tú vi tiên
Khả sa là lệ đảo điên hồng trần
Hoàng hoa tửu vợi nửa phần
Tưới lên đồi cỏ dấu nằm người xưa
TRÙNG TRÙNG HOA LAY
Lạc an như thể chưa từng
Rừng thu trăng dọi trùng trùng hoa lay
Trời, sao đẹp đến dường này
Ô kìa du tử hồn say giữa trần
VÀNG THU
Nắng thu vàng cả trời phương ngoại
Nhớ mẹ nên lòng thêm xuyến xao
Quan san cách trở thời không đợi
Mẫu tử tình thâm tự thuở nào
VẪN HÃY CÒN
Xao xác heo may giữa lối mòn
Lá vàng xào xạc gót chân son
Tương tư từ độ vô tình gặp
Mãi đến hôm nay vẫn hãy còn
TUỔI ĐÁ VÀNG
Lối nhỏ rừng thu ngập lá vàng
Trời xanh mây trắng mãi lang thang
Hồn hoa thương nhớ người trong mộng
Tim nhỏ tình sao những ngập tràn
Đẹp lắm mùa sang rất dịu dàng
Ô kìa muôn sắc nhuộm không gian
Tình ơi một thuở còn vương mãi
Đi giữa hồng hoang với nắng vàng
Hít thở hương thu giữa đaị ngàn
Mơ hồ điệp mộng những mang mang
Đường thu trong nắng hồn rong ruổi
Thương lắm tình ơi tuổi đá vàng
EM ƠI MÙA LAỊ LÊN
Em ơi,
Mùa laị lên
Vàng vùng trời phương ngoại
Tình khắc khoải
Mang mang cõi sơn hà
Cố quận bao xa
Quan hoài lữ thứ
Trời xanh muôn thuở trắng mây bay
Em ở đâu chẳng về phó hội
Cầm tay nhau
Giữa mùa thu lá thắm muôn màu
Tình vẫn thế có bao giờ trọn vẹn
Không hẹn hò mà mình vẫn ngóng trông tin
Tháng năm qua đi
Khối tình si ở laị
Đất trời vàng con tim đỏ chứa chan
Đời nhọc nhằn vất vả mưu sinh
Tình vẫn âm âm những tháng ngày bất tận
Chưa hề tàn vẫn cứ mãi thanh tân
Mùa vàng em ơi
Vẫn muôn đời rực rỡ
Tuổi bao nhiêu sao tình cứ mãi khờ
Đởi cơm áo nặng nề
Một chữ tình chơi vơi
Cái đẹp, cái sầu quyện vào thao thức
Những cơn đau ray rức tâm hồn
Cảm ơn đời mình sống trọn con tim
Vùng phương ngoại hay vùng trời cố quận
Mùa lên đã bao lần
Mà sao nay vẫn bâng khuâng tha thiết
Em ngẩn ngơ mắt biếc bên đời
MÙA LÊN
Vùng phương ngoại
Muôn sắc gấm hoa rực rỡ
Em ơi!
Mùa lên rồi
Sơn hà trở mình sương khói thở
Ngộ nghĩnh sao những quả bí ngô
Lá phong đỏ
Và hình nộm của muà màng viên mãn
Mùa lên rồi
Mình lãng đãng rong chơi
Tôi đến từ phương đông xa xôi
Mắt ở cuối chân trời
Một mảnh hồn hay chiếc lá
Reo trong gió
Rừng cây in mình trong làn nước biếc
Khói xây thành lá thắm nhuộm không gian
Những chiều vàng
Lòng mang mang thương nhớ đồng quê
Đã gặt xong
Đất trời bất tận
Khói lam chiều mỏng mảnh vấn vương
Người thương người lận đận lắm bâng khuâng
Mùa lên rồi
Nòi tình muôn đời vẫn thế
Một chút bơ vơ
Mà thương biết đến bao giờ
Khoác màu áo mới sơn hà rực rỡ đẹp như mơ
Gã hoạ sĩ thiên nhiên trong phút giây cao hứng
Tung cả khay màu muôn sắc
Một góc trần gian
Hoá cõi địa đàng
Mùa lên rồi
Em ơi, mùa lên rồi
GÃ HÀNH KHẤT VÀ MÙA THU
Trời vào thu
Đẹp lắm em ơi
Dẫu có ca tụng vạn lời
Cũng không sao tả được
Gã hành khất lang thang trên phố
Đẹp ở đâu? chỉ toàn đau khổ
Đêm mờ sương lạnh buốt cả thịt da
Bụng cồn cào
Một đời mòn mỏi lê la
Vàng thu với gã chỉ là khốn khó
Cái rét bắt đầu
Đường phố gầm cầu
Hàn ngục là đây chứ còn ở đâu
Hàng tỷ đô la viện trợ nước ngoài
Không lo được những người khốn cùng trong nước
Lý giải thế nào cũng không thoã
Số phận, bất công, lười biếng, hút chích bê tha…?
Cớ làm sao những di dân từ bốn phương trời đến đây
Lại thành công, no ấm đủ đầy
Gã hành khất nằm co bên lề con phố
Người tấp nập laị qua
Bạc phước thì ở đâu cũng vậy
Gã hành khất trên đất nước giàu nhất thế gian
Tháng ngày vất vưởng lang thang
Trong công viên lá vàng muôn sắc gấm hoa
Hay cơn đói làm mờ hoa cả mắt?
Tịch mịch lắm khí trời se sắt
Gã hành khất héo hắt giữa mùa thu
HỒN VÀNG THEO SẮC LÁ
Trời phương ngoại vàng rơi trong nắng gió
Cúc mùa thu khoe sắc ngõ nhà ai
Tâm hồn tôi một mảnh cắt làm hai
Nửa cố quận, nửa làm tri lãng tử
Trời phuơng ngoại đẹp bốn mùa thay đổi
Lẽ diệt sanh vẫn tiếp nối không thôi
Kiếp nhân sinh vốn nhiều đận nổi trôi
Lắm lúc long đong kẹt lối đi về
Trời phương ngoại nằm nghe sương khói thở
Lòng mang mang bao trăn trở mùa lên
Vàng nhớ thương những điệp khúc không tên
Ơi cố quận nhiều bấp bênh vận nước
Trời phương ngoại hồn vàng theo sắc lá
Đó và đây cùng một cõi sơn hà
Ngoài muôn dặm bao la và cách biệt
Tình âm âm riêng ta biết lòng ta
MUÀ THU NHỚ MẸ
Mùa đã lên rồi thôi bớt xanh
Sắc vàng man mác nắng hanh hanh
Sơn hà một sớm long lanh lắm
Đẹp từng khoảnh khắc cảnh diệt- sanh
Đã chớm thu rồi nhớ mẹ sao
Mẹ già như lá ở trên cao
Vô thường chẳng đợi mùa đi đến
Thương mẹ lòng con mãi xuyến xao
Mặt hồ in bóng cả trời mây
Đẹp lắm vàng thu ở chốn nầy
Mẹ ở quê nhà xa biết mấy
Tâm con thương nhớ vẫn đong đầy
Muôn cảnh mùa thu muôn sắc tâm
Công lao cha mẹ mấy mươi năm
Giờ đây tuổi tác như mùa vậy
Lá vàng trước gió dậy tâm tư
Một khoảng trần gian khoác áo vàng
Gấm hoa pha sắc dạ mang mang
Mùa lên bất tận hồn rong ruổi
Lòng thương nhớ mẹ chửa hề nguôi
TA CŨNG LÀ CHIẾC LÁ
Những ngày mùa thu trời đẹp quá
Muôn sắc bừng lên như gấm hoa
Bút ta không biết làm sao tả
Lòng nao nao
Đi trong hơi lạnh nghe rung từng tế bào
Trời đất giao hoà
Cõi địa đàng hiển hiện giữa trần gian
Lòng thênh thang
Thương quá người thương, người lỡ và người chưa từng
Biết bao lời ca tụng
Nhưng mỗi mùa thu trở laị thanh tân
Nhớ cố quận
Thương lắm người dân còn lận đận
Vô số lá vàng rơi như mảnh hồn chấp chới
Về cội nghỉ ngơi
Tái tạo màu xanh cho mùa tới
Lá không chết vì chưa từng sanh ra
Chỉ hoá hiện hình hài hơi thở
Ta cũng là chiếc lá
Biếc mùa xuân, xanh tháng hạ và thắm vàng thu
Chiếc lá mong manh mang nặng tình đời
MÙA THU
Thi sĩ ngày xưa đã bảo rằng
Lá vàng một chiếc biết thu sang
Gương trong in cả trời mây trắng
Dậy sóng lòng ta chạnh nhớ nhà
Đã từng vô tận bước thu qua
Muôn sắc bừng lên như gấm hoa
Dâu bể cồn lên xanh biển cả
Rêu xanh vết cũ cựu sơn hà
Đạp lá vàng rơi vỡ tiếng lòng
Phút giây này mới thật mênh mông
Mùa thu bất tận hồn vương vấn
Tình lỡ mang mang vẫn nhớ thầm
TIỂU LỤC THẦN PHONG
Ất Lăng thành, 2017 – 2020
Recent Comments