Tháng mười hai hải ngoại phơ phất tuyết
Thành Ất Lăng trời biếc tự ngàn xưa
Những tòa nhà sừng sững ngạo nắng mưa
Người bước đi một lời thưa tâm cảm
Những con đường đã in vào tâm khảm
Đất hóa hồn nơi cõi tạm bao dung
Khác màu da nhưng ta có nghiệp chung
Cao với thấp dẫu không cùng tâm trí
Thành Ất Lăng trời xanh màu tuyệt mỹ
Cuộc trăm năm dài ngắn chẳng hề chi
Đã qua rồi và tiếp tục qua đi
Vài mươi năm đủ ghi đầy tâm thức
Tháng mười hai lòng lại lên ray rức
Nhớ về quê từng rất mực yêu thương
Những đêm trăng trên sân thượng vấn vương
Hồn đa cảm núi đồi sương thấp thoáng
Tiếng còi tàu vọng trong đêm hoang vắng
Âm ba vang lay động ánh trăng vàng
Gã du tử nhiều ảo mộng mơ màng
Sống hiện tại dường chưa tan tình sử
Đêm hải ngoại lung linh lòng lữ thứ
Ngày mưu sinh chữ nghĩa tự dâng trào
Phút rảnh rỗi ngồi kể chuyện trăng sao
Đời vĩnh viễn em má đào mắt biếc
Dẫu dở dang nhưng thôi không hối tiếc
Chuyện ngày xưa bao sự việc qua rồi
Này em ơi! Tim thổn thức bồi hồi
Ta yêu người! Mây nước trôi dĩ vãng
Kỷ niệm cũ vẫn mãi hoài lãng đãng
Dòng đời xuôi năm tháng vốn vô tình
Giữa nhân gian như thể bước một mình
Thân cõi ngoài lòng đinh ninh cố quận
Tháng mười hai nào phải là đã tận
Điểm cuối cùng lại mở cuộc thanh tân
Có bao giờ người chợt thấy phân vân
Mắt trong mắt đâu cần ân ái nữa
Trời lạnh lắm âm âm hồng ngọn lửa
Tim chứa chan nhớ đất cũ người xưa
Thương làm sao biết nói mấy cho vừa
Người xa xôi mà lòng chưa ly viễn
…
Tiểu Lục Thần Phong
Ất Lăng thành, 12/21
Recent Comments