Ngày sắp hết và năm cùng tháng tận
Đất trời cứ mãi mãi thanh tân
Vầng nhật nguyệt vẫn tuần tự xoay vần
Mình xích lại đã gần hơn chút nữa
Đời cùn mằn dần dần đang mục rữa
Đêm trăng tà tơ bạc sáng lưa thưa
Ma tình si trong trẻo giọng dạ thưa
Sao thống khoái cho vừa lòng nhân thế
Người muôn đời từng ra tay khống chế
Dùng yêu ngôn mị ngữ để cười chê
Nhưng lòng dâm thì lại thậm đam mê
Lạc thú ấy người không hề lìa được
Đêm tàn canh xóa nhòa bao mực thước
Khách tình si tràn trăng nước giao hoan
Tiếng rên rỉ theo cường độ nhặt khoan
Tấm thân ấy vẫn hãy còn nồng ấm
Đôi mắt đẹp hơn một lần lệ đẫm
Hằn in sâu dấu ấn ở trong tâm
Lòng cuồng si bất chấp cả tháng năm
Ôi nhan sắc, em đã làm ta đọa
Trăng tàn canh bạch hạc về hiển hóa
Giữa không trung vô lượng vũ mưa hoa
Khúc hạc cầm vang thanh âm tấu họa
Đêm giao hoan cuồng nhiệt thõa ân tình
Để rồi đây sẽ chết trước bình minh
Ta thương tiếc cho bóng hình nhan sắc
Khoái lạc này chỉ chừng trong khoảnh khắc
mà muôn đời mãi buộc chặt không buông
Đêm mờ sương bàng bạc ánh trăng suông
Tình yêu ơi say quay cuồng hoan lạc
Cũng nòi tình đam mê nào có khác
Tương tư còn dẫu đã nát tấm thân
Đêm lạc loài ma mệnh bạc vong nhân
Ngày lạc loài người phong trần khắc khoải
Chữ tình lỡ còn hoài trong mong mỏi
Thương nhau rồi nào có hối chi đâu
Thế gian này liên lỉ cuộc bể dâu
Chẳng có gì có thể giữ bền lâu
Người về đâu, ta về đâu em hỡi?
Tình cứ mãi trông mong và chờ đợi
Đêm trăng tàn lạc loài đến đây chơi
Ta giao hoan nói một lời thương nhớ
Để rồi mai kẻ ra đi người ở
Lưu hương tình dang dở lỡ yêu nhau
Tiểu Lục Thần Phong
Ất Lăng thành, 11/22
Đã xem 164 lần, 1 lần xem hôm nay.
Recent Comments