Tôi ngoi lên hít lấy chút khí trời
Biển người lóp ngóp
Lèn chặt cứng đến không khí không thể len vào
Mặt đất rung vì bàn chân dẫm đạp
Không gian đặc quánh ngột ngạt
Chợt một nắm tay vung lên với giọng gào rỉ sét
Muôn ngàn cái mồn cùng thét
“Chúng ta vô địch, nhất định về đến đích!”
Một rừng nắm tay cùng thoi lên
“Đập chết chúng nó để xây dựng thiên đường!”
Biển người cuồn cuộn vô phương hướng
Một, hai, ba… không đếm xuể số người ngã xuống
Những bàn chân hùng hục đạp nhầy nhụa máu xương
Một, hai, ba lời cất lên thống thiết
“Dừng lại, vực sâu phía trước!”
Tiếng kêu chìm trong cơn cuồng nộ
Lớp lớp người lô xô
Bầu trời xanh nhuộm đỏ bởi bụi hồng
Không gian ngập tràn hơi thở độc
Đám đông cùng gào:” Đồ ngốc”
Rùng rùng đùn đẩy đi trên con đường vô định
Ý chí đã quyết như chém sắt chặt đinh
Tiến lên thiên đường
Dù có đốt cháy quả địa cầu
Dòng người bịt mắt dắt díu đi
Rừng nắm tay giơ cao
Cuồng loạn đồng thanh gào
“ Đập phá hết để xây thiên đường mới”
Lôi bầu trời xuống đây
Chúng ta làm chủ
kẻ nào cản trở đường đi sẽ bị trừ khử
Thiên đường chúng ta không có chỗ cho kẻ khác ý
Một ngón tay sắt chỉ đường
Một mệnh lệnh ngang xương
Dòng người cuồn cuộn tự sướng
Tiểu Lục Thần Phong
Ất lăng thành, 12/22
Đã xem 551 lần, 2 lần xem hôm nay.
Recent Comments