Em ở đâu vẫn chân trời mắt biếc
Ta chờ nhau mà hối tiếc ngày xưa
Giá như mình đừng mơ mộng đón đưa
Thì đâu phải bây giờ đau lần lữa
Em ở đâu vẫn gầy hao vóc hạc
Để hồn ta lạc mãi cõi thiên thai
Đời có người đẹp trúc mã thanh mai
Mình nhung nhớ tháng ngày dài mộng mị
Em ở đâu gót hồng ung dung lắm
Gã si tình say đắm đã bao năm
Miệng em cười cả mùa xuân tỏa nắng
Để lòng người đủ tan băng giá lạnh
Em ở đâu phải đêm vàng nguyệt hiện
Hoá liêu trai hay bóng dáng thần tiên
Rời sơn khê mình về chơi phố thị
Đời du thủ có giây phút cuồng điên
Em ở đâu ta say trời viễn xứ
Bóng hình ai lồng lộng ở tâm tư
Nửa cuộc chơi mơ về người lữ thứ
Tình rong rêu tình vẫn cứ muôn đời
THOANG THOẢNG CÓ MÙI HƯƠNG
Em có ngờ chăng tôi vẫn thương
Tình mình kiếp nọ buộc tơ vương
Giờ đây phương ngoại người lưu lạc
Hồn những mang mang lỡ dặm đường
Giấc ngủ đêm nao rất lạ thường
Dường như thoang thoảng có mùi hương
Phải em vĩnh viễn từ tâm tưởng
Một thoáng ngày xưa vẫn chửa tan
Mắt biếc môi xinh má ửng hồng
Thân hình tuyệt mỹ với đường cong
Chân dài mê mệt lòng trai lạ
Ân ái không tròn ta nhớ mong
Đem cả tâm tư chép ý thơ
Em ơi có biết tự bao giờ
Cơn đau chưa dứt tình chưa tận
Xa lắm lòng ta vẫn ước mơ
CHUYỆN THUỞ NÀO
Nửa mảnh hồn rơi ở giữa đường
Bạt ngàn đồng cỏ với đồi nương
Đến đi để laị lòng lưu luyến
Du tử đa mang chuyện lẽ thường
Trấn cũ hoa vàng vẫn ở đây
Trầm tư tĩnh mịch cả đêm ngày
Những toà thị chính dường cô quạnh
Trấn nhỏ đồng quê xanh cỏ cây
Mở cõi người xưa nay ở đâu
Ba trăm năm lẻ đã lên màu
Nắng mưa bôi xoá hồn thương nhớ
Trang traị đường xa ơi ngẩn ngơ
Thiên cổ can trường những thổ dân
Đất này vốn của cựu cố nhân
Đồng cỏ hằn in chân chiến mã
Thời gian thay đổi đã phong trần
Lập quốc người đi chẳng thấy về
Đất trời Bắc Mỹ trở thành quê
Kẻ trước người sau bao thế hệ
Chọn lấy nơi này mơ với hoa
Một cõi sơn hà bát ngát sao
Bốn mùa muôn sắc đẹp nao nao
Lưu dân đã hoá lưu tình viễn
Đất cũ người nay chuyện thở nào
CÕI LÒNG MÌNH MỞ MÊNH MÔNG ĐẤT TRỜI
Một đêm sương lạnh sơn hà
Ánh trăng bàng bạc Sa-Bà nguyên sơ
Em ơi rằng tự bao giờ
Mình rong chơi giữa bến bờ hương quan
Trăm năm giấc mộng chửa tàn
Tình tha thiết lắm buộc ràng với nhau
Mình thưong từ thuở ban đầu
Nhớ nhung chẳng đặng còn đau tháng ngày
Má đào mắt biếc đắm say
Gót hài vóc hạc làm lay lắt lòng
Rõ ràng sắc tức thị không
vẫn hoài lận đận giữa dòng chửa thôi
Tâm kinh văn tự thuộc rồi
Đã đành nước chảy hoa trôi chẳng dừng
Bảo rằng chẳng nhớ người dưng
Cớ sao mình laị chửa từng quên em
Tình nào dài suốt một đêm
Người nào trọn kiếp đi tìm đến nhau
Ôm lòng ấp ủ cơn đau
Trong ngoài cố quận bạc đầu luyến thương
Rằng đây mình giữa con đường
Sắc – không đâu phải dễ thường quên sao
Mà em lúng liếng má đào
Nửa buông bỏ xuống nửa lao đao đời
Tình ta dẫu chửa trọn lời
Trong tim lửa vẫn cháy ngời sắt son
Mai kia tình vẫn hãy còn
Mình về laị tiếp tục con đường này
Trúc xanh biếc giữa vườn cây
Hoa vàng rực rỡ đủ đầy sắc – không
Em e ấp ửng má hồng
Cõi lòng mình mở mênh mông đất trời
Nửa đêm em nở nụ cười
Phải từng mơ lấy dáng người liêu trai
Hương hoa hoá hiện hình hài
Pháp trần sanh diệt không ngoài niệm tâm
Dòng đời trầm tích tháng năm
Dòng tư tưởng ấy vẫn thầm thức thao
Nhớ người lòng laị nao nao
Cuối xuân mình laị nói chào hạ dương
Tiểu Lục Thần Phong
Ất Lăng thành, 2021
Đã xem 179 lần, 5 lần xem hôm nay.
Recent Comments