RONG CHƠI
Hạt mưa rơi từ trời
Cỏ cây lên từ đất
Dòng tử sanh tất bật
Ồ! Mây trắng rong chơi
VÀNG THU
Nắng thu vàng cả trời phương ngoại
Nhớ mẹ nên lòng thêm xuyến xao
Quan san cách biệt thời không đợi
Mẫu tử tình thâm tự kiếp nào
VÙNG CHIẾN SỰ
Bom đạn có thừa cơm gạo không
Hận thù truy sát tựa cuồng phong
Giáo điều ngu dại tràn u tối
Thương lắm sinh linh khổ tội đồ
KHÚC LƯU LY
Rong rêu một cõi giang hà
Phần hoa chi mộ dưới tà dương huy
Say hồ điệp khúc lưu ly
Hồn hoa lay động người đi chửa về
RỜN RỢN BÓNG TRĂNG
Sương lên đỉnh tháp hoang tàn
Nỉ non đồng vọng cơ hàn tiếng ma
Mơ hồ âm khải hoàn ca
Chiêm quân hộ Chế Bồng Nga nhập thành
Đồ Bàn rày đã rêu xanh
Hai châu đổi lấy một nhành thiên hương
Phế phong điện vũ miếu đường
Ngậm cười chín suối đế vương công hầu
Trùng trùng một cõi xanh dâu
Hoàng triều phơ phất cỏ lau bốn mùa
Nhọc lòng bao cuộc hơn thua
Máu sông xương núi đã vừa nhau chăng
Đêm rằm rờn rợn bóng trăng
Chập chờn xanh đuốc hoa đăng ma Hời
MƯU SINH
Mưu sinh vất vả lắm người ơi
Kiếm được xu hào mệt bể hơi
Dẫu biết vô thường bao giả tạm
Nhưng đời chẳng thể phạm cuộc chơi
HÃY YÊN LÒNG BÀ NHÉ
Chín mươi sáu năm trụ ở cõi Sa-bà
Suốt một đời vất vả lo toan
Hết lòng thương cháu con
Chăm chút chắt chiu dẫu non mòn bể cạn
Như muôn vạn bà ngoại nơi cố quận
Đời nhọc nhằn gian truân
Vẫn nhớ ngày rằm lên chùa lễ Phật
Giờ lực kiệt rồi trông bà thật xanh xao
Ngày bà ra đi tôi không về tiễn biệt
Cách trở muôn trùng lòng thương tiếc buồn đau
Thân ngoài vạn dặm mà lòng hướng về nhau
Hình bóng bà trong tâm tôi lay động
Thân xác bà giờ trả laị hư không
Một kiếp người nợ vay trả đã xong
Thanh thản ra đi hãy yên lòng bà nhé
Mong bà về Tây Phương đừng chậm trễ
Cõi an lành Tịnh Độ nở hoa sen
MẸ LÀ ÁNH SÁNG MỘT VÌ SAO
Con ở ngoại phương mẹ cố hương
Nhìn trùng xa cách mấy đại dương
Hay tin mẹ bệnh không về đặng
Đau xót lòng con nặng vấn vương
Sanh dưỡng bao năm chẳng đáp đền
Quê người lưu lạc mãi lênh đênh
Mẹ ơi thương mẹ không bờ bến
Con chẳng chăm nom đến cạnh bên
Dâng hương lễ Phật cầu gia hộ
Bồ Tát từ bi sẽ độ trì
Mẹ mau khỏi bệnh tâm an lạc
Ngày tháng bình an tuổi hạc cao
Nhớ mẹ lòng con lắm lúc đau
Phước mỏng nên đời mãi lao đao
Biết ở quê nhà mong mỏi lắm
Mẹ là ánh sáng một vì sao
TẠ TIẾNG ĐỜI
Ngày tháng loanh quanh chuyện bạc tiền
Buộc ràng tù túng với tình duyên
Thấp cao địa vị cùng danh phận
Một kiếp nhân sinh lắm trược phiền
Trăm năm dài ngắn giữa làn hơi
Sa-Bà rong ruổi mãi cuộc chơi
Sao không buông xuống mình vô sự
Rồi có hôm nao tạ tiếng đời
Từ trong chộn rộn trở về đây
Hành anh nhi hạnh tuổi thơ ngây
Bước chân an lạc theo lời Phật
Đường trần sao đẹp thật đường mây
Ơn thầy con đã trở về đây
Hiện tiền lạc trú lạ lùng thay
Thân tâm hoà hợp từng hơi thở
Chẳng luống đời ta giữa tháng ngày
QUÊ HƯƠNG
Hai chữ quê hương
Là khái niệm trườu tượng
Nhưng đầy nhớ thương
Không hình tướng, không thể cầm hay nắm bắt
Vậy mà khắc khoải trong tâm
Nỗi nhớ âm âm
Có đôi lúc bùng lên như lửa cháy
Nước sông ngày đêm tuôn chảy
Ngạn ngữ có câu:” Nhà ở đâu tim ở đó”
Nhưng quê hương không thể bỏ sao đành
Trời phương nào cũng xanh
Vậy mà trời quê hương như một mảnh tâm hồn
Người ra đi mang theo giấc mộng tuổi thơ
Cũng có kẻ thờ ơ
Quê hương trong tâm bao la không bến bờ
Tị nạn, mưu sinh…và muôn vàn lý do
Người ra đi ai mà không khắc khoải
Một món ăn, một bóng hình hay là giọng nói
Mang đầy dư âm của quẹ hương
Ở đó có mẹ cha, có phần mộ tổ tiên
Có niềm vui và cả những ưu phiền
Người xa quê đau với nỗi đau của người dân bất hạnh
Lo nỗi lo lệ thuộc giặc Bắc phương
Đau cho những phần đất mẹ đã mất
Và môi trường bị ô nhiễm thảm thương
Em ơi, quê hương mênh mông bao dư âm
Biết bao tình khắc đậm ở trong tâm
Những chiều vàng vùng phương ngoại
Sóng trong lòng
Trùng trùng nhớ thương
GẶP NHAU ĐÃ MUỘN
Em đẹp lắm
Cho lòng tôi say đắm
Dáng nhỏ thanh thanh
Sầu mắt biếc
Ca ngợi làm sao đây? chỉ biết là tuyệt vời
Sức hút mãnh liệt nỗi đau đời
Tôi cũng chỉ là con người
Em đẹp lắm
Nhớ nhung hoài qua tháng năm
Tiếc rằng thay chẳng phải cho ta
Vẫn mãi là niềm đau dở dang
Mình vô duyên, gặp nhau đã muộn màng
Ôm tình sầu
Tôi sống đời du tử
Ngày và đêm
Mắt sầu lấp lánh trong tim
ĐÊM QUA HOA QUỲNH NỞ
Đêm qua hoa quỳnh nở
Biết có ai mong chờ
Hay nguội lạnh thờ ơ
Mặc cho người thương nhớ
Đêm qua hoa quỳnh nở
Hương sắc thật tuyệt vời
Lặng lẽ giữa dòng đời
Tình ơi và tình ơi
Đêm qua hoa quỳnh nở
Vẫn một cõi đi về
Dù cô đơn tái tê
Cơn mơ hoài bỡ ngỡ
Đêm qua hoa quỳnh nở
Bàng bạc ánh trăng mờ
Sầu lên đầy cơn mơ
Du tử tình bơ vơ
QUÁ NỬA ĐỜI LÀ NHỮNG CƠN MƠ
Em sầu man mác trời mây
Thương sao lòng tràn đầy
Hồn ngất ngây
Mắt em buồn vời vợi mà trong veo tuyệt bích
Dáng thanh thanh đẹp như liêu trai cổ tích
Đếm làm chi trong đời
Để tình ta chơi vơi
Thương thương lắm mà không có lối
Em chẳng hề đoái hoài
Chưa từng quan tâm đến tôi
Bước chân em nhè nhẹ như cánh bướm chao
Lay động cả giang hà
Lời em như làn gió thu mà trùng trùng vô tận âm ba
Em đi tôi nhớ
Em ở tôi ngẩn ngơ
Lụy một chữ tình đời đau nhiều cách trở
Gã du tử quá nửa đời là những cơn mơ
Em từ kiếp nào về
Để tôi say kể từ khi gặp laị
Tháng ngày phôi pha
Mà tình mãi không phai
LẲNG LƠ NÓI CƯỜI
Từ em quay mặt không lời
Tôi còn ở laị bên đời ngẩn ngơ
Một hôm phố chợ tình cờ
Một trăm con gái lẳng lơ nói cười
TỰ KIẾP NÀO
Vàng lên phiến lá hồn rong ruổi
Sương khói xa mờ thương nhớ sao
Trời xanh xanh biếc từ muôn thuở
Tình lỡ mang mang tự kiếp nào
TUỔI ĐÁ VÀNG
Lối nhỏ rừng thu ngập lá vàng
Trời xanh mây trắng mãi lang thang
Hồn hoa thương nhớ người trong mộng
Tim nhỏ tình sao bỗng ngập tràn
Đẹp lắm mùa sang rất dịu dàng
Ô kìa muôn sắc nhuộm không gian
Tình ta một thuở còn vương mãi
Đi giữa hồng hoang với nắng vàng
Hít thở hương thu giữa đại ngàn
Mơ hồ điệp mộng những mang mang
Đướng thu trong nắng hồn rong ruổi
Thương lắm người ơi tuổi đá vàng
MỘNG TRÙNG HOA
Đêm trường thanh vắng
Đẹp mang mang dưới ánh trăng vàng
Gã lãng tử hồn rong chơi viễn xứ
Mộng trùng hoa hội ngộ tự bao giờ
Đêm trường bất tuyệt
Quỳnh hương trắng trong tinh khiết
Không bướm ong mắt tục bên mình
Trăng thu thanh bình
Quỳnh khai hương toả
Duyên nợ bao đời
Tình ta liên đới
Mộng trùng hoa
Trăng thu bàng bạc giữa trời
Đường trần hoa nở rạng ngời đêm nay
Hồng trần giây phút đắm say
Người đi đi mãi còn lay lắt lòng
HỒN SAY GIỮA TRẦN
Lạc an như thể chưa từng
Rừng thu trăng dọi trùng trùng hoa lay
Trời sao đẹp đến dường này
Ô kìa du tử hồn say giữa trần
QUANH QUẨN LỐI ĐI VỀ
Thật chẳng đi khi lòng ta vẫn ở
Thật chẳng ở khi tình đã bay đi
Đi hay ở mùa lên sương khói thở
Cõi nhân gian quanh quẩn lối đi về
BÊN ẤY-BÊN NÀY
Ta về bên ấy rong chơi
Nhớ thương bỏ laị trắng trời mây bay
Hôm nay trở laị bên này
Ô hay mây vẫn còn bay trắng trời
XẢ HỒ
Mỗi năm một cơn lụt
Ấy là chuyện ngày xưa
Giờ năm vài cơn lũ
Tai họa từ lũ ngu
Chúng xây hồ lu bu
Mùa khô chặn nước laị
Mưa về xả láng lai
Dân bị haị dài dài
Tài sản nước cuốn trôi
Sống màn trời chiếu đất
Của cải, niềm tin mất
Oan khốc cao ngất trời
Bọn ác vẫn vui cười
Như lũ người vô cảm
Mặc dân tình thê thảm
Cứ xả hồ mỗi năm
HÃY CƯỜI VUI
Gặp laị nơi này hãy cười vui
Cuộc đời chỉ có bấy nhiêu thôi
Ngày mai muôn nẻo đường xuôi ngược
Được mất theo giòng nước cuốn trôi
RẤT DỊU DÀNG
Nàng đến cùng ta rất dịu dàng
Trăm ngàn thương nhớ dáng thu sang
Trang viên một sớm đầy hoa bướm
Nắng ngập hồng hoang ướm cúc vàng
CHỢT CHẠM MẮT NGƯỜI
Một hôm chợt chạm mắt người
Sát-na sanh diệt đất trời ngừng quay
Từ vô lượng kiếp mê say
Bỗng như hiển hiện lòng cay cay lòng
THẤY MÌNH CHIÊM BAo
Trăm năm chẳng ngắn chẳng dài
Tri âm tuyệt tích cũng hoài phù sinh
Cô thân lữ khách đăng trình
Về qua phố thị thấy mình chiêm bao
THÁNG MƯỜI MỘT VÀNG PHƯƠNG NGOẠI
Em ở đâu chẳng về đây đếm lá
Mùa đã lên vàng dãy cả sơn hà
Chưa hề cũ mang về nhiều sắc lạ
Hồn rong chơi vẫn mê mải bên đời
Em ở đâu chẳng về đây ngắm lá
Ngồi bên ta hai đứa dưới mây trời
Phút lặng yên ta thầm tạ ơn đời
Trong gió thoảng hồn thu rơi chấp chới
Em ở đâu chẳng về đây nhặt lá
Cầm trên tay là cả một mùa vàng
Lòng yêu thương chan chứa rộng thênh thang
Đời du tử mơ hồ quên năm tháng
Em ở đâu chẳng về chơi với lá
Giữa mùa thu thương nhớ ngập hồn ta
Sắc vàng rơi như triệu đóa sao
Vùng đất mới nhớ một trời cố quận
Em ở đâu chẳng về nghe lá thở
Đời nhọc nhằn mà vẫn đẹp như mơ
Bao sắc màu thắp sáng cả trang thơ
Này em hỡi mùa mang về thương nhớ
ĐÃ LÊN MÀU
Ta ở bên đời em ở đâu
Thời gian lưu lạc đã lên màu
Rượu ngon dẫu quí sao mà lạt
Hắt cả lên trời mây trắng bay
ĐAM MÊ
Ngày tháng rụng rơi đời ảo mộng
Khói dựng đền đài giữa hư không
Mưu sinh vất vả không hề dễ
Mắt biếc đam mê với má hồng
HẬU HIỆN ĐẠI
Những khái niệm Rổn rảng đầy ấn tượng
Định nghĩa, giải thích rôm rả chữ nghĩa
Một mớ từ lổn ngổn
Trào lưu mới Đỉnh cao nghệ thuật
Mọi quy tắc chẩn mực tối thiểu đều phá bỏ
Không chấm, phảy, viết hoa…
Dẹp qua một bên cú pháp, chính tả
Hiện đại, hậu hiện đại…
Ngoằn nghèo, nghuệch ngoạc… đầy tự kỷ
Phóng bút àoào
Vỗ tay rào rào
Té nước theo mưa nhưng nào ai có hiểu
Tiếng nổi như cồn, tiền bạc triệu
Có kẻ rung đùi cười ruồi
Lật ngược xuôi
Mặc đám người nhắm mắt túi bụi khen
Vầng trăng nay đẹp hơn trăng cũ?
Tình bây giờ đẹp hơn mấy mùa xưa?
Những hoa văn không bằng lập thể vuông, tròn…?
Thơ hiện đaị một mớ từ pha trộn
Gập ghềnh, khúc khủy, lôm côm
Đọc nghe ngắc ngứ
Quái lạ từng con chữ
Mình cố thử
Nhưng đành thôi
Ánh trăng kia chẳng cũ, mới bao giờ
Tình vẫn say, vẫn đắm đuối daị khờ
Đời vẫn đẹp chẳng hề chi
Trào lưu hiện đaị
Cách tân hình thức
Chủ nghĩa nọ kia
Trời xanh kia chẳng thể nào xanh thêm
Tình diễm tuyệt
Đời phỉ phong
Ta vẫn trung thành với mắt biếc tóc mây bay
Ta vẫn là ta mơ mộng tháng ngày
Dẫu cuộc lữ nhiều đắng cay vất vả
Và vẫn viết bằng con tim rất thật
Những rung động, cảm xúc trào dâng
Con tim này mãi mãi thanh tân
TƯƠNG TƯ TỪ THUỞ
Em có biết đời vô thường ảo mộng
Gặp nơi này hãy sống thật nhau đi
Đừng dại khờ làm khó dễ mà chi
Lỡ một mai laị có gì hối tiếc
Này em hỡi tim hồng và mắt biếc
Ngoài cuộc tình mình có được bao nhiêu
Tận hưởng vui nắng sớm với ráng chiều
Đêm thanh vắng một tình yêu diễm tuyệt
Hãy yêu nhau khi ta còn cơ hội
Mai xa rồi có nói cũng bằng không
Sống đi em bằng tất cả tấm lòng
Mình sánh bước dưới trời trong mây trắng
Tình dẫu ngọt vẫn có phần trái đắng
Bao thiết tha vẫn ẩn chứa niềm đau
Không hề gì mình đã biết cho nhau
Sẽ hoan hỷ nếu ngày sau gặp laị
Ta vẫn sống trong tương tư từ thuở
Biết yêu em từ độ có ai ngờ
Đêm lạc loài đốt nến chép vần thơ
Và từ đó chưa bao giờ hối hận
Ta đang sống những tháng ngày lận đận
Du tử si tình vất vả mưu sinh
Vẫn đi hoang mình thủ thỉ với mình
Đêm nguyệt tận mơ bóng hình thấp thoáng
SAY TRỜI VIỄN XỨ
Em ở đâu vẫn chân trời mắt biếc
Ta chờ nhau mà hối tiếc ngày xưa
Giá như mình đừng mơ mộng đón đưa
Thì đâu phải bây giờ đau lần lữa
Em ở đâu vẫn gầy hao vóc hạc
Để hồn ta lạc mãi cõi thiên thai
Đời có người đẹp trúc mã thanh mai
Mình nhung nhớ tháng ngày dài mộng mị
Em ở đâu gót hồng ung dung lắm
Gã si tình say đắm đã bao năm
Miệng em cười cả mùa xuân tỏa nắng
Để lòng người đủ tan băng giá lạnh
Em ở đâu phải đêm vàng nguyệt hiện
Hoá liêu trai hay bóng dáng thần tiên
Rời sơn khê mình về chơi phố thị
Đời du thủ có giây phút cuồng điên
Em ở đâu ta say trời viễn xứ
Bóng hình ai lồng lộng ở tâm tư
Nửa cuộc chơi mơ về người lữ thứ
Tình rong rêu tình vẫn cứ muôn đời
HIỆN ĐẠI
Dòng người chiêm ngưỡng bức tranh
Những nét nghệch ngoạc
Họ trầm trồ
Cả triệu đô
Nếu đặt ngược hay xuôi
Cũng chẳng tài nào phân biệt được
Thơ hiện đại, hậu hiện đại, trừu tượng, cách tân…
Vân vân và vân vân
Chêm thêm vào năm ba từ tục hay vô nghĩa
Đọc lên xưng xỉa
Như cọp nhai đậu phộng
Như xe đẹp xì hơi chạy trên sỏi đá
Muôn người tung hô
Hay, thậm hay, tài ba quá xá
Ta tập tành
Viết mấy trang nhưng đành quăng bút
Vò tờ giấy cười khì
Bố khỉ
Ta chịu thôi
Không thể nào hiện đại nổi
Đành theo lối cũ tận ngày xưa
Vẫn thương nhớ và mộng mơ hoa bướm
Ánh trăng vàng muôn thuở vẫn lung linh
Gã khờ ngu ngơ rất mực đa tình
NHỮNG HÀNG CÂY GIỮA LÒNG THÀNH PHỐ
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Chất chứa buồn vui nhân chứng bao đời
Một thời hoà bình một thời lọan lạc
Vẫn hỷ hoan góp gió mát cho đời
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Đã trải qua bao giông tố cuộc đời
Vẫn hiên ngang ngạo nghễ đứng giữa trời
Nhìn phố xá đầy ngược xuôi hối hả
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Mấy trăm năm che bóng mát cho người
Hơi thở trong lành mát rượi em ơi
Những tưởng sẽ ở bên đời mãi mãi
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Người đến đi bao chế độ nối nhau
Chưa ai dám làm thân cây chảy máu
Thì noí chi gây tàn haị thương đau
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Ngày hôm nay bị chặt bỏ hết rồi
Khi lòng tham và cái ác lên ngôi
Người còn rẻ thì nói gì cây cỏ
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Giờ chỉ còn những gốc đỏ máu khô
Quan vô cảm và u mê quá độ
Haị vật haị nhân phá hoaị môi trường
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Chứng nhân bao đời bỗng hoá hư vô
Cây ngã xuống lịch sử thì xô đổ
Loang lổ cơ đồ quốc độ hoang vu
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Chắt chiu trăm năm phế bỏ một ngày
Nỗi oan khiên phủ khắp giải đất này
Càng tích tự thì càng dày bất hạnh
Những hàng cây giữa lòng thành phố
Bọn ác nhân vẫn khả ố ngây ngô
Phá nát tan hình ảnh của thành đô
Khung trời cũ vỡ tan rồi em hỡi
CƠN ĐAU ĐỊA ĐÀNG
Thiết tha tình vẫn chưa từng
Sầu lên mắt biếc quá chừng đẹp sao
Nhìn nhau mộng mị chiêm bao
Nghe hồn đồng vọng cơn đau địa đàng
BIẾT LÀ TRI ÂM
Tạ ơn trời đất thái bình
Mấy mùa du thủ cho mình cuồng ca
Ruổi rong một cõi sơn hà
Người trong thiên hạ biết là tri âm
VĨNH HẰNG PHỈ PHONG
Người đi vĩnh viễn chân trời
Bỏ quên cố quận không lời trối trăn
Thì thôi em hãy nhớ rằng
Một mai chung cuộc vĩnh hằng phỉ phong
CÒN ĐAU ĐẾN GIỜ
Nhọc nhằn lắm cuộc mưu sinh
Chữ tiền bạc trắng, chữ tình xanh xao
Naỳ em gót đỏ má đào
Thương nhau chẳng đặng còn đau đến giờ
HOA QUỲNH
Tuyệt trần em đến đêm nay
Nõn nà trinh bạch cho say lòng người
Đẹp sao sắc nước hương trời
Phút giây bất tận cho đời ngẩn ngơ
TẠ ƠN ĐỜI
Ta đến đây với hai bàn tay trắng
Mai này đi vẫn là trắng hai tay
Hà cớ sao hối tiếc với đắng cay
Thật là không phải lẽ
Mấy mươi năm ấm lạnh nơi trần thế
Nhiều vụng về
Lắm nỗi đam mê
Nhưng chung quy cũng không ngoài ngũ dục
Tiền bạc, lợi danh, nghỉ ngơi, hưởng thụ
Trói buộc con người vô số lần sanh tử
Tâm vô thường thay đổi mỗi phút giây
Thân bất tịnh một đãy da hôi thối
Mà các pháp laị là vô ngã
Vậy cái gì mới thật là ta?
Càng thọ lắm thì càng thêm khổ rên la
Bởi vậy chỉ có một đường buông xả
Ngày mỗi ngày một chút nhẹ thêm ra
Kìa mây trắng thênh thang trời đất rộng
Vui làm sao ở cùng tận đáy lòng
Không thể tả mênh mông và trống rỗng
Một sát na đủ cả bình minh và ráng đỏ hoàng hôn
Kìa trăng lên những đêm vàng vàng bất tận
Ta đang sống những tháng ngày lận đận
Được- mất, buồn-vui của một kiếp người
Nhưng vẫn phỉ phong hoan hỷ tạ ơn đời
Sẵn lòng thôi cười vô thường bất chợt
Mình đến rồi mình phải đi thôi
Chẳng cầu mong ắt lòng không bối rối
Đời mong manh ở giữa làn hơi thở
Một mai buông ắt nhẹ lối đi về
THÁNG NĂM HOA VÀNG NỞ
Tháng năm nở rộ hoa vàng
Mùa hạ sang
Cả đất trời vàng rực rỡ
Từng đàn chim trắng bay về
Mừng ngày lễ mẹ
Mẹ hôm qua, mẹ hôm nay, mẹ của muôn đời
Bao công lao không thể tả bằng lời
Ngôn ngữ nào nói được trời cao biển rộng
Tình mẹ mênh mông
Tháng năm mùa hạ vàng
Trời đất thênh thang
Những đưá con ở chân trời xa nhớ mẹ
Vất vả chốn quê nhà
Thương lắm mẹ cha
Làm con không tròn chữ hiếu
Một kiếp người uổng biết bao nhiêu
Miền phương ngoaị những chiều mây trắng
Nhớ mẹ nên lòng thêm trống vắng
Tháng năm rực rỡ rộ hoa vàng
Dòng tử- sanh bất tận
Muà nối tiếp mùa hết cũ laị thanh tân
Hoa hôm nay hạt giống của ngày mai
Dù thế nào đời sống này vẫn còn mãi mãi
Giữ laị trong tim một chút tình hoài
Trời phương ngoaị
Bốn mùa một nỗi nhớ
Cõi nhân gian trắc trở lối đi về
Đời lắm lúc bộn bề duyên nợ
Buông xuống thôi, ngồi nghe hoa nở chim ca
Tháng năm vàng hoa rực rỡ khắp sơn hà
Năm từng năm chợt thấy điều mới lạ
EM VỀ PHỐ HẠ
Em về phố hạ rong chơi
Thướt tha áo lụa mắt ngời sắc son
Mười lăm năm mộng chửa tròn
Người trong lữ thứ vẫn còn ngẩn ngơ
Từ em kết hạt bồ đề
Lòng hoan hỷ giữa đôi bờ sắc- không
Mặc cho mắt biếc má hồng
Em an lạc trú ở trong đất trời
Phỉ phong xin tạ ơn đời
Mười lăn năm cũ ra người hôm nay
Vô thường chẳng ngaị đắm say
Bởi chưng cũng một niệm này mà ra
Ấy là phố thị phù hoa
Hay là một cõi giang hà biếc xanh
Này em vui lúc về thành
Hạ nghiêng nghiêng sót một nhành thiên hương
Mình không chung một con đường
Mà tâm lãng đãng như dường ban sơ
Trăm năm chẳng có đơị chờ
Nhớ nhau giả bộ hững hờ thế thôi
Hạ vàng phố vắng mây trôi
Dáng ngà bước nhỏ giữa đời thiết tha
Vàng hoa dưới gót son qua
…
SẦU THƯA THỚT TÌNH
Ruổi rong chơi ở cõi ngoài
Tháng năm đã lắm mà tôi chưa từng
Ô hay phố thị tưng bừng
Mà sao vuơng vấn nuí rừng cỏ cây
Mơ hồ chưa tỉnh cơn say
Tình tha thiết vọng lòng cay cay lòng
Này em mắt biếc má hồng
Ngẩn ngơ mình laị có trong đất trời
Mộng mơ tơ tưởng dáng người
Tiếng em thánh thót giữa đời xuân xanh
Từ lâu mình cách xa thành
Nhớ thương lòng những cũng đành vậy thôi
Nghìn trùng vạn lý xa xôi
Tình tha thiết gọi vẫn hoài vọng âm
Này em bến mộng xa xăm
Nhọc lòng lầm lỡ tháng năm chưa về
Em vui cố quận hội hè
Sơn hà một cõi bốn bề xuân sang
Kià con bướm vỗ cánh vàng
Xùng xình áo lụa xênh xang mấy mùa
Vụng về trong cuộc hơn thua
Thương nhau mấy độ sầu thưa thớt tình
Em gầy vóc hạc xinh xinh
Mắt trong đáy mắt lặng thinh kể từ
…
ĐẤT NƯỚC TÔI
Đất nước tôi!
Mấy ngàn năm dựng xây
Cha ông tốn bao công sức tô bồi
Chống giặc phương Bắc
Mở cõi về Nam
Xương máu đổ kết thành hoa trái
Nhưng lịch sử thường có những lúc suy nghiệt ngã
Có anh hùng, có cả bọn lưu manh
Vinh thân phì gia
Tranh quyền lực và đồng tiền bằng moị giá
Rước giặc vào nhà, phản bội ông cha
Từng mảnh giang sơn là món hàng đổi chác
Hoàng Sa mất rồi, Trường Sa từng phần lọt vào tay chủ khác
Biển cả, nuí rừng tán phá
Huỷ diệt cả môi trường sinh thái
Dân chẳng bằng rơm rác thì noí chi đến động vật muôn loài
Họa vong quốc nào phải bên ngoài
Dân cùng khổ chẳng còn gì để trông mong.
Đất nước tôi!
Đã nhiều phen bão giông sấm động
Không lẽ nào giờ mất nước diệt vong?
Đất nước tôi nằm bên bờ biển Đông
Vẫn im lặng mặc giặc Tàu quậy sóng
Từng mảng tâm hồn trôi gịat mất non sông
Đất nước tôi!
Mai này sẽ ra sao?
Người thờ ơ, xã hội đầy vô cảm
xám một màu ảm đạm tương lai
Nhưng lịch sử chưa bao giờ tuyệt vọng
Hào khí Đông A và sức mạnh Diên Hồng
Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa…mãi mãi là niềm kiêu hãnh
Chiến tích oai hùng còn ghi chép sử xanh
Lòng yêu nước, sức quật cường âm ỉ cháy
Rồi sẽ bùng lên, rồi sẽ có một ngày
Lịch sử laị thêm trang sử mới
Đất nước này không thể mất em ơi!
CỘI NGUỒN XUÂN
Ô hay xuân vẫn chưa tàn
Ngẩn ngơ một cõi địa đàng bướm hoa
Kể từ cố quận đi ra
Một trời phương ngoaị thiết tha đã từng
Nhớ người chung cuộc rưng rưng
Ruổi rong mấy độ nửa chừng xuân sang
Mộng hồ điệp hãy chưa tan
Mình mơ hay chú bướm vàng hoá thân
Mới hay đời những phong trần
Dở dang tình chửa một lần phỉ phong
Này em má đỏ môi hồng
Mùa xuân ca hát giữa dòng thiên nhiên
Thương sao vóc hạc em hiền
Tình đau chẳng đặng vẫn miền hỷ hoan
Đêm rằm trẩy hội lên non
Hoàng hoa hoá hiện hai con hạc vàng
Xuân xanh ngát lá trên ngàn
Nguyệt thường hiển hiện bóng nàng phất phơ
Em về phố chợ rong chơi
Áo xiêm xúng xính mắt ngời phấn son
Sắc xuân nàng nhé mãi còn
Dở dang tình vẫn chưa tròn tương tư
Ngày xưa chưa nói tạ từ
Ngày xuân giở laị trang thư úa vàng
Thay màu áo mới xuân sang
Cội nguồn xuân vẫn vĩnh hằng hỷ hoan
ÁO LỤA XÊNH XANG
Tôi xa cố quận mấy mùa
Ngày xuân man mác lên chuà niệm hương
Mai vàng rực rỡ một phương
Nao nao ngày tết nhớ thương ngút ngàn
Xùng xình áo lụa xênh xang
Em vui trẩy hội rộn ràng trống lân
Trăm năm một cuộc phong trần
Tết miền phương ngoaị mấy lần phỉ phong
Dư âm chất chứa trong lòng
Mùa xuân cố quận một dòng ngát xanh
Này em vóc hạc thanh thanh
THÁNG MƯỜI THU PHƯƠNG NGOẠI
Trời phương ngoại vàng rơi trong nắng gió
Cúc mùa thu khoe sắc ngõ nhà ai
Tâm hồn tôi một mảnh cắt làm hai
Nửa cố quận, nửa làm trai lãng tử
o0o
Trời phương ngoại đẹp bốn mùa thay đổi
Lẽ diệt sanh vẫn tiếp nối không thôi
Kiếp nhân sanh vốn nhiều đận nổi trôi
Lắm lúc long đong kẹt lối đi về
o0o
Trời phương ngoại nằm nghe sương khói thở
Lòng mang mang bao trăn trở mùa lên
Vàng nhớ thương những điệp khúc không tên
Ơi cố quận! nhiều bấp bênh vận nước
o0o
Trời phương ngoại hồn vàng theo sắc lá
Đó và đây cùng một cõi sơn hà
Ngoài muôn dặm bao la và cách biệt
Tình âm âm riêng ta biết lòng ta
THIÊN SƠN VẠN THỦY (II)
Mắt em vời vợi trời phương ngoại
Đẹp long lanh mà sầu mênh mông
Lòng ta lay động
Một lần nhìn thôi là mộng cả một đời
Mắt em tình mà sâu lắng không nói nên lời
Gặp làm chi rồi khổ đau, buông bỏ hay ôm lấy không thôi?
Có phải mình yêu nhau từ thuở nọ
Đời khắc nghiệt cách chia nên ôm con tim đau
Dù em ở phương trời nào ta vẫn đơị
Dù thiên sơn vạn thuỷ anh vẫn không thôi thương yêu em
Muì hương và bóng dáng em vào trong giấc ngủ đêm đêm
Mắt em cười như con trẻ thật thương sao
Mắt em sầu mà biêng biếc xanh xao
Những phút giây bên nhau
Cả một trời hạnh phúc
Em là của anh
Ta thương em bằng tất cả tâm thành
TRÊN MÀY THIỀN SƯ
Đầu mùa tuyết phất phơ bay
Nửa đêm nguyệt tận trên mày thiền sư
Tâm kinh hoá hiện trang thư
Sa-Bà nửa cuộc chơn như đã từng
VÀNG HOA NỞ GIỮA CON ĐƯỜNG
Em xa cố quận mấy mùa
Trời phương ngoaị
dựng
mái chùa tư hương
Vàng hoa nở giữa con đường
Khoí trầm hương toả cúng dường thập phương
ĐÃI ĐẰNG ĐÔI NƠI
Giang hà một cõi rong rêu
Người xa cố quận có điều gì chăng?
Đêm rằm nguyệt vẫn vĩnh hằng
Sa-Bà một cõi đãi đằng đội nơi
THƯƠNG NGƯỜI CHUNG CUỘC
Cữa thiền lộng bóng hoàng hôn
Ngoài kia bất tận sóng cồn nhấp nhô
Tình tha thiết vọng giang hồ
Thương người chung cuộc nấm mồ tử- sanh
CHẾ CHỦ
Mưa đồ vương bá mà chi
Để cho thiếp những sầu bi lạnh lùng
Sanh linh bá tánh khốn cùng
Thành hoang tháp đổ anh hùng nơi đâu?
CHƠI THÔI MÀ
Chơi thôi mà! chơi thôi mà!
Văn chương ấm ớ có là bao nhiêu
Vui chợ sớm, vãng chùa chiều
Dấn thân sanh- tử cũng liều nắng mưa
MỘT DÒNG TỬ-SANH
Người từ muôn thuở về đây
Tôi từ một cõi tháng ngày ruổi rong
Nhớ nhau xin tạ ơn lòng
Trong ngoài cố quận một dòng tử-sanh
NGHIỆP CHỮ
Ấy là nghiệp chữ đa mang
Nhì nhằng văn tự ngỡ rằng mình hay
Càng tài hoa lắm đắng cay
Phỉ phong một ắt đọa đày bằng ba
NGUYÊN PHẦN DƯ HƯƠNG
Gặp em ở quốc độ này
Yêu em từ thuở tháng ngày nguyên sơ
Bây giờ cho đến bao giờ
Thiết tha tình vẫn chưa hề phôi pha
Trăng lên ngút đỉnh sương tà
Tôi thao thức giữa Sa-Bà xanh xao
Vui chung một cõi ba đào
Thương nhau mình laị luỵ nhau mấy lần
Diệt-sanh khoảnh khắc ngưng thần
Cuộc trăm năm đó nguyên phần dư hương
Gặp nhau trời đất ngoaị phương
Nhìn nhau cười cõi vô thường rong chơi
Mình chưa trao lấy một lời
Mình chung nhau cả một trời tương tư
Tri âm bất luận ngôn từ…
MỘT ĐÓA HOA VÀNG
Này em giữ ngọc gìn vàng
Mấy mùa lận đận chửa tàn tương tư
Xa nhau chưa noí tạ từ
Một đêm cố quận dưới trời trăng sao
Này em mộng mị má đào
Phong trần đã lắm còn lao đao tình
Giang hồ khách chẳng hư vinh
Hồn hoang rong ruổi như hình nguyên sơ
Này em tình vẫn chưa hề
Rằng thân du tử đi-về đơn côi
Phù hoa lớp lớp sóng bồi
Người vui mấy độ…ơn đời nhớ nhau
Naỳ em mắt biếc dâng sầu
Chiều qua phố hội xanh màu hương quan
Này em một đoá hoa vàng
…
MỘT DÒNG TỬ SANH
Người từ muôn thuở về đây
Tôi từ một cõi tháng ngày ruổi rong
Nhớ nhau xin tạ ơn lòng
Trong ngoài cố quận một dòng tử – sanh
TRÙNG SINH
Mang mang một kiếp phong trần
Kỳ duyên chi ngộ tiểu thần đa đoan
Phong lưu rất mực chưa tròn
Trùng sinh nửa cuộc hãy còn tương tư
THÁNG TÁM MIỀN ÔN ĐỚI
Bao nỗi nhớ thương chơi vơi
Cha mẹ và quê hương xa diệu vợi
Những nỗi niềm riêng thầm ấp ủ
Dang dở không thành nên còn mãi ở tâm tư
Trời tháng tám nhớ Trung Thu cố quận
Phá cỗ, rước đèn, dập dềnh ông địa múa bên lân
Bọn con trẻ vui hân hoan biết mấy
Ta nơi này thấy cả một trời mây
Ai cũng bảo Trung Thu trăng tròn hơn mọi tháng
Chú Cuội ở cung Hằng chắc nhớ lắm trần gian
Dẫu ở chốn cao sang mà lòng dạ mang mang
Bên gốc đa lòng ngập tràn thương nhớ
Khoảng cách xa xôi, muôn trùng trắc trở
Dẫu thiết tha nhưng đâu dễ đi- về
Đời cơn áo và bộn bề duyên nợ
Đành ôm lòng gởi thương nhớ vào thơ
Tháng tám êm êm, khí trời dần dịu mát
Đưa trẻ lên chùa tập múa hát Trung Thu
Một chút hồn quê duy trì ở vùng đất mới
Nối tiếp cội nguồn nơi miền ôn đới xa xôi
Trời tháng tám mây trắng chập chùng trôi
Chùa Hải Ngoại rộn ràng mở hộị
Người về đây cùng ta đợi trăng lên.
VẪN LỜI THIẾT THA
Quá đà đã nửa cuộc chơi
Tình trong lữ thứ vẫn lời thiết tha
Mới hay nguồn cội Sa-Bà
Đời đau đến độ… ngỡ là cơn mê
Tháng năm qua vẫn vụng về
Nắng mưa đã lắm chẳng hề hư hao
Vì em phong vận má đào
Thanh thanh vóc hạc nóichào người dưng
Tình ơi như thể chưa từng
Giá không gặp gỡ ta đừng thương chi
Mai này rồi laị ra đi
…
ĐỊA ĐÀNG LỠ XA
Sầu lên ngút cả trời mây
Tôi không quên được em gầy guộc hoa
Mãi vui trong cuộc hoan ca
Một trăm con bướm vũ tà dương huy
Sa-Bà in vết chim di
Trăm năm tình vẫn còn y nguyên sầu
Em về cố quận xanh dâu
Tôi xa nguồn cội một màu quan san
Yêu em một cuộc bẽ bàng
Ấy cơn đau kiếp địa đàng lỡ xa
Yêu em mộng mị thiết tha
Tháng ngày qua
Tháng ngày qua
Tháng ngày
Tâm đầy mộng tưởng mê say
Em hờ hững để tôi cay đắng lòng
Em qua bến mộng còn trông
…
DỄ THƯỜNG GẶP NHAU
Nhìn nhau một khoảng lặng thinh
Người trong thiên hạ mà tình nguyên sơ
Gặp đây ngỡ tự bao giờ
Cùng trong lao nhọc vụng về nhân duyên
Mới hay sức mạnh đồng tiền
Đời chưa buông được nên phiền não thay
Ngày qua ngày laị qua ngày
Mồ hôi sức lực đắng cay nhọc nhằn
Ngược xuôi vất vả đường trần
Mệnh sao khác biệt là thân con người
Trăm năm trong cuộc đất trời
Dẫu không tri kỷ cũng lời cảm thương
Trước sau mấy thuở chung đường
Tình trong lữ thứ dễ thường gặp nhau?
Một ngày lòng dạ nao nao
Người đi người ở người sao thương người.
TRỜI PHƯƠNG NGOAỊ
Những chiều về chạy ngang qua phi trường
Lòng thường vấn vương
Từng tốp máy bay rộn ràng lên xuống
Đến từ muôn hướng
Có những chiếc tứ phương Đông xa vạn dặm
Trên đôi cánh dường như vương mây trắng
Trời phương ngoaị xa xôi
Mang mang hoài cố quận
Mơ một ngày sẽ thay đổi thanh tân
Sợi ân tình nối laị
Người cùng người xây dựng tương lai
Trời phương ngoaị hay chân trời góc bể
Vẫn hằng thương nhớ
Quê nhà.
MÙA HẠ CHIỀU PHƯƠNG NGOAỊ
Hạ mênh mang nắng vàng
Bướm ong vờn quanh Hoàng Hoa trang
Hoa cỏ thanh thanh
Trời xanh vạn lý
Khách thương hồ rong ruổi mãi ra đi
Ai người ở laị?
Một chữ tình tàn phai
Thơ nửa bài chưa viết xong lời kết
Vô tình khách nửa cuộc chơi thấm mệt?
Không!
Thơ nào phải viết cho người
Gởi mây trời
Theo giòng nước cuốn trôi
Chiều mùa hạ nằm ngắm mây ở cuối chân đồi
Trời phương ngoaị mang mang
…
CÒN NAO NAO LÒNG
Một trăm con nhạn ngang trời
Một thân du tử giữa đời ngẩn ngơ
Gặp em tao ngộ tình cờ
Tháng ngày lần lữa còn mơ mộng nhiều
Sương trắng sớm, ráng đỏ chiều
Đi về mấy bận còn yêu lầu người
Sầu lên ngút ngát chân trời
Em buồn man mác laị ngời dáng hoa
Âm ba lay động giang hà
Tàn đêm mộng mị laị là thanh tân
Từ em đồng vọng tương lân
Tử sanh muôn một dễ gần được sao?
Một lần thôi thuở hôm nào
Muì hương tình hãy còn nao nao lòng
TRĂNG HẢI NGOAỊ
Trăng tàn canh ngồi đợi nữ liêu trai
Thương thương lắm tấm hình hài tuyệt hảo
Vì người đẹp mà hồn ta say đắm
Phút giây này như đã hoá trăm năm
o0o
Lời ngọt ngào từ xa xưa thăm thẳm
Ru hồn ta mê lịm dưới trăng đêm
Người ở đâu để hồn ta giá lạnh
Trăng tương tư lơi lả đến bên nằm
o0o
Ôm lòng thương nghe bát ngát tình ơi
Đêm liêu trai bơ vơ sầu lãng tử
Cõi trần gian cô đơn người lữ thứ
Trăng vàng rơi ru giấc ngủ hoang vu
NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH (I)
Tình cờ gặp ánh mắt em
Chỉ trong phút giây
Bóng hình theo vào giấc ngủ đêm đêm
Một lần nhìn thôi
Con tim rung lên thổn thức bồi hồi
Để rồi ôm lòng nhớ
Này mắt môi
Này dáng thanh thanh
Em đẹp xinh
Có gã ngu ngơ lụy một chữ tình
Phút ban đầu bốn mắt nhìn nhau
Tiếng sét vô thanh vẫn còn âm hưởng mãi
Nụ hôn đầu ngọt dịu chẳng hề phai
Em là một nửa mảnh hồn tôi
Nỗi đau êm ái
Bao nỗi khổ trong niềm vui khoái lạc
Khi em cười cả đất trời rạng rỡ
Đời vui sao, đời đẹp như mơ
Khi em sầu cả đêm mờ nguyệt tận
Hồn ta đau tan nát cả tâm can
Trong tim ta, em ngự trị một thiên thần
Em mãi mãi lung linh thuần khiết
Ấm êm biết bao vòng tay ôm xiết
Chết lịm trong nụ hôn bất diệt nồng nàn
Đời mong manh, tình thử thách đá vàng
Cơn mộng đẹp ta thương người vĩnh viễn
Cảm khái trào dâng tình diễm tuyệt vô biên
ĐẤT NƯỚC TÔI (II)
Đất nước tôi
Vốn nhiều khốn khó
Lạc hậu , đói nghèo, địch họa , thiên tai…
Nhưng xem ra vẫn còn chưa đáng ngại
Họa từ con người mới khốc haị biết bao
Khi lòng tham vô độ
Khi sân hận, ngu si
Chỉ biết lợi, quyền trở nên cuồng trí
Nào sá gì dân với nước
Thì noí chi đến vạn vật muôn loài
Rừng nuí, đất đai tài nguyên đã cạn sạch rồi
Giờ đến lượt sông ngòi, biển cả
Chim trên trời, cá dưới nước chẳng còn đường sống
Và muôn loài mắc phải họa diệt vong
Vạn tiếng bi thương mà chúng chẳng động lòng
Đã laị thế còn ra tay động thủ
Lũ mặt người lòng lang dạ thú
Hòng che mặt trời bằng ngu tối bạo tàn sao?
Tạo nhân ác sẽ có ngày quả báo
Nỗi oan ức của người và vạn vật
Ngày qua ngày chồng chất đau thương
Tương lai nào cho đất mẹ quê hương ?
CÓ NGHĨA LÝ GÌ
Cuộc lữ trăm năm này
Đời ít nhiều va chạm
Hơn thua chi cõi tạm
Mai chị đâu, em đâu?
THƯƠNG MẮT EM SẦU
Mắt em sầu xanh xao
Ta rong rêu một đời
Thương em tình lận đận
Nhìn nhau chưa một lần
Mắt em sầu xa xưa
Thương bao nhiêu cho vừa
Nỗi đau từ cổ độ
Vẫn đong đầy tim tôi
Mắt em sầu vô ngôn
Bao sóng dậy trong hồn
Mà dường như bất động
Tình ta vẫn chưa tròn
Mắt em sầu mông lung
Ta nuôi mộng tình chung
Sưởi ấm đời du tử
Quán trọ giữa muôn trùng
NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH (IV)
Một lần nhìn nhau
Đủ thương tràn năm tháng
Tình mang mang, tim nhỏ chứa chan tình
Một cái nhìn lặng thinh
Mà chấn động tâm can
Mắt em cười
Chao ôi! đời sao diễm lệ vậy
Mắt em sầu
Hồn lịm ngất trời mây
Ta yêu em thuở ban đầu chợt thấy
Tháng năm qua đi nhung nhớ vẫn đong đầy
NÔNG NỖI TRẢ-VAY
Mang mang cố quận xanh màu
Sa-bà một cõi bể dâu đã dày
Phù sinh nông nỗi trả-vay
Tỉnh-mê một cuộc nói cười dở dang
ĐỜI ĐƠN GIẢN
Lạc an giữa sát-na này
Sống hoan hỷ giữa tháng ngày cần lao
Phù hoa dù có xôn xao
Đời đơn giản đẹp lòng nao nao lòng
LIÊU TRAI
Ngẩn ngơ sống
cái hình hài
Nhớ thương chẳng đặng
ai hoài chi ai
Tàn đêm mộng mị liêu trai
Hương thừa còn đó tóc mai còn cầm.
BỐN BỀ XUÂN XANH
Mùa xuân con bướm lượn vành
Sắc xuân nàng nhé trên cành thiên hương
Cơn mơ này mộng miên trường
Người đi nắng đổ con đường vàng hoa
Cửa thiền mấy dặm mà xa
Phù hoa phố hội người ta lẫy lừng
Đột nhiên vui quá vui chừng
Mùa xuân nàng nhé đã từng nguyên sơ
Tôi xa nguồn cội chưa về
Như Lai thường trụ bốn bề xuân xanh.
THƯƠNG CHỬA NGUÔI
Mắt đã phai màu thương chửa nguôi
Người ta mong đợi cuối chân trời
Tương tư ôm mãi niềm tâm sự
Thơ thẩn đi hoang giữa cuộc đời.
THƯƠNG TRẺ BUỊ ĐỜI Ở QUÊ NHÀ
Đời chật chội hẹp hòi không dung nổi
Trẻ mồ côi lây lất sống thiếu tình thương.
Ngày vất vưởng ở đầu đương xó chợ
Và đêm về trong lạnh lẽo bơ vơ
Đời hẩm hiu đày đoạ những em thơ
Tôi muốn hỏi vì đâu mà nên nỗi?
Đã không biết bao lần tim đau nhói
Thương làm sao, chẳng biết noí làm sao.
Đất thâm sâu, trời thì ở trên cao
Ta hỏi người, người chẳng hề lay động!
Tháng năm dài mải miết sống bon chen
Sống vị kỷ, tâm địa thật nhỏ nhen.
Nhưng em ơi đời chưa từng tuyệt vọng
Đây đó còn nhiều những tấm lòng son,
Bảo trợ, cưu mang… tim nhân hậu chứa chan
Xin đa tạ trái tim vàng nhân ái
Naỳ em ơi niềm tin vẫn mãi còn.
KHÁCH ĐA TÌNH
Em vẫn bên đời hoa vẫn xinh
Phong lưu rất mực khách đa tình
Mùa xuân cố quận chân trời cũ
Ấp ủ trong tim một bóng hình
MỘNG TÀN CANH
Đêm du tử giữa trời sao sáng lạn
Hồn rong rêu lãng đãng tự bao giờ
Đèn vũ trụ như mơ trong mắt khách
Hồn mang mang lạc mãi cõi hoang đàng
Đêm dập dềnh theo sóng nhạc cuồng quay
Nồng nàn hơi và ấm áp vòng tay
Khí huyết rần rần những phút mê say
Tù ngục phá tan luỹ thành bốc cháy
Sống ngột ngạt giữa cuộc đời chật chội
Tháng ngày qua mòn mỏi coĩ trăm năm
Giữa ngân hà ta nằm mộng tàn canh
Thân du tử bất cần e gió buị
Hồn lênh đênh quên cả lối đi về
ĐAU TÌNH LỠ
Ta lặng lẽ lui về nơi chốn cũ
vết thương nào còn ấp ủ tâm tư
Ngày đang lên rong chơi trời viễn xứ
Trăng tàn canh ngồi đợi nữ liêu trai
Tứ đaị giai không còn mê mải hình hài
Tình thủ thỉ những đêm dài nguyệt tận
Hồn thổn thức niềm ái ân dangdở
Ôm tương tư cho đến tận bao giờ
Say trăng ngà ma trỗi gịong ngâm thơ
Chợt thống khoái nghe trào dâng máu lệ
Bạch lạp thư phòng run rẩy giữa cơn mê
Cũng noì tình cùng sưởi ấm nỗi bơ vơ
Đêm cô đơn, đêm thương nhớ đợi chờ
Kiếp trăm năm dài nỗi đau tình lỡ
Phương trời nào vàng một cõi ban sơ.
MẮT EM BUỒN MÊNH MÔNG
Mắt em buồn mênh mông
Như sông dài biển rộng
Chiều mây trời lồng lộng
Đi về cùng hư không
Mắt em buồn mênh mông
Cho hồn ta xao động
Tuyệt tình đầy hoa mộng
Đau còn mãi trong lòng
Mắt em buồn mênh mông
Chiều cô đơn phố đông
Dù năm tháng chất chồng
Còn khắc khoải hoài mong
Mắt em buồn mênh mông
Thao thức ngọn nến hồng
Những đêm dài mộng mị
Trông trăng vàng bên song
MỘNG TRÙNG HOA
Đên trường thanh vắng
Đẹp mang mang dưới ánh trăng vàng
Hồn lãng tử rong chơi miền viễn xứ
Mộng trùng hoa hội ngộ tự bao giờ
Đên bất tuyệt
Quỳnh hương trắng trong tinh khiết
Không bướm ong, không mắt tục bên mình
Trăng thu thanh bình
Quỳnh khai hương toả
Duyên nợ bao đời
Tình ta liên đới
Mộng trùng hoa
Trăng thu bàng bạc giữa trời
Đường trần hoa nở rạng người đêm nay
Hồng trần giây phút đắm say
Người đi đi mãi còn lay lắt lòng
AN LẠC LẮM
Họ bảo tôi ăn chay chi cho uổng
Sống ở đời hưởng rượu thịt đi thôi
Một chút buồn chợt thấy thật lẻ loi
Khi mình gặp phải những lời chống đối
Họ laị noí ăn chay là khờ daị
Loài vật kia là để đãi cho mình
Hãy ăn nhậu cho mặc tình thoã thích
Cớ làm sao phải kiêng nhịn thiệt đời
Rồi một hôm những người bạn tuyệt vời
Lòng nhân ái phát động và gọi mời
Hãy ăn chay vì môi trường sinh thái
Vì tình thương và vì cả tương lai
Này bạn hỡi chớ sanh lòng e ngaị
Hoa quả củ rau… dinh dưỡng vốn đủ đầy
Các loại hạt có rất nhiều chất đạm
Ăn uống lành khoẻ nhẹ cả thân tâm
Vật hay người đều biết yêu sự sống
Biết đớn đau và cảm xúc yêu thương
Nỡ lòng nào mình hưởng thụ thịt xương
lấy cái chết uống ăn làm sự sướng
Bạn có biết ăn chay để làm chi
Sức khoẻ an toàn, tăng trưởng từ bi
Sống không chỉ nhận mà phải cho đi
Thì cuộc đời sẽ vô cùng hoan hỷ
Càng buông xả thì càng an lạc lắm
Sống giản đơn phơi phới cả thân tâm
Mặc cuộc đời mưa nắng với tháng năm
Trải lòng thương đến muôn loài vạn vật.
CÓ ĐÔI KHI
Có những người vừa gặp trong giây lát
Mà trở thành nỗi nhớ trong ta
Có những người giao tiếp đã lâu xa
Mà chẳng để laị gì trong ký ức.
Có những ngày ta cả thấy bình an
Lòng thanh thản bao niềm vui bất tận
Có những phút giây tự taị, an nhiên
Giữa cuộc đời chộn rộn triền miên.
Có những lúc ta như người chợt tỉnh
Thương cho ai và thương cả cho mình
Cứ mãi mê chạy đuổi theo những ảo ảnh, hư hình
Mà quên mất chơn tâm bản tánh!
Chân hạnh phúc thì đà né tránh
Lao đầu tìm những nỗi xao động linh tinh
Có đôi khi thấy đời sao thương quá.
Cứ ngỡ rằng đây mãi mãi khúc hoan ca
Nào ngờ đâu ta chỉ là khách lạ
Tạm dừng đây rồi sẽ laị đi xa!
Có những phút giống như tia sáng lạ
Soi rọi vào tăm tối hồn ta
Lòng ngập tràn hạnh phúc bao la
Ấy là những sát-na sống trong hiện taị
CÓ PHẦN PHỈ PHONG
Nhọc nhằn vất vả mưư sinh
Vì chưng cơm áo nên mình lao đao
Trăm năm lắm cuộc ba đào
Sắc- không dẫu thuộc chứng nào dễ đâu
Ở trong ngũ dục đã lâu
Phước mình mỏng phải dãi dầu tháng năm
Này em tao ngộ đêm rằm
Hỷ hoan một niệm khoí trầm phất phơ
Vui trong khổ hải vô bờ
Thương nhau là nợ có ngờ gì chăng
Mà tâm sanh- diệt đãi đằng
Chẳng hay trường trụ vĩnh hằng pháp thân
Tỉnh thì thấy thật thanh tân
Mê mình mộng mị buị trần xôn xao
Này em mắt biếc má đào
Tám con đường đạo lối vào thánh nhân
Dù đang trong cuộc phong trần
Mới hay mình vẫn có phần phỉ phong
Quyết tâm mình chẳng phụ lòng
Giác sanh bản nguyện hoài mong Phật Đà
Khổ kham thế giới Sa- Bà
Tâm kinh chú viết ấy là vượt qua
Bên này bất giác là ta
Tỉnh ra thì laị về nhà Như Lai
KHÍ PHÁCH KIM CANG
Khi ngài thiêu thân con chửa ra đời
Lớn lên rồi nghe bao lời huyền thoaị
Một đoá hoa sen trong lửa hồng sáng chói
Giữa ngã tư chính chỗ ngài ngồi
Hoa sen lửa toả hào quang chói lọi
Đốt hết hận thù gây dựng laị niềm tin
Dùng ánh sáng soi rọi lòng tăm tối
Lấy từ bi thức tỉnh sự vô minh
Cao cả thay nhẫn nhục hy sinh
Tiếp bước Như Lai lấy thân giáo làm minh chứng
Dùng bạo lực ấy thật là hoang tưởng
Bởi vì chưng thế sự vốn vô thường
Chỉ có công bằng, chỉ có tình thương
Là có thể trường tồn mãi mãi
Bồ Tát hạnh vô cùng vĩ đaị
Chẳng nửa nào của thế gian thiêu nổi trái tim ngài
Thân tứ đaị mà khí phách kim cang
Lấy thân mình hộ pháp độ nhân gian
Giữa biển lửa dáng từ bi ung dung, thanh thản.
CỐ QUẬN
Bên kia bờ đaị dương
Còn một nửa yêu thương
Người ra đi kể từ khi nổi cơn gió buị
Lắm cảnh biệt ly, bao kẻ ngậm ngùi
Vùng đất mới mở vòng tay hào phóng, bao dung
Cưu mang những con người thất cơ lỡ vận đến đường cùng
Thời gian qua gầy dựng laị cuộc đời no ấm
Nhưng lòng dạ vẫn âm âm
Canh cánh nhớ thương trời cố quận
Còn anh em bạn bè và gia quyến thân nhân
Nơi chôn nhau cắt rốn
Chứa chan kỷ niệm mãi ấp ủ tâm hồn
Nhà Phật Dạy: Thập phương hư không bất ly đương xứ
Dù biết vậy nhưng đâu đủ công phu chế ngự tâm tư
Kinh sách viết: Cổ kim tam thế bất ly đương niệm
Mình phàm phu nên nhớ thương dậy sóng trong tim
Học Phật, học thiền đâu phải để thành gỗ đá
Chẳng dám lạm bàn Kim Cang, Bát Nhã…
Đơn giản thôi tập tành buông xả
Và hiểu rằng mọi việc đều có nhân quả mà ra
Không có gì để gọi là tự nhiên hết cả
Trùng trùng duyên khởi diệt- sanh
Cuộc trăm năm rong ruổi dưới trời xanh
Vốn vô thường, mong manh giữa làn hơi thở
Trời phương ngoaị ôm nỗi niềm thương nhớ
Nguyện đem yêu thương giúp đỡ mọi người
Sống hài hoà tôn trọng sự sống muôn loài
Dù cố quận hay chân trời hải ngoaị
Cũng không ngoài một cõi nhân sinh
Ràng buộc nhau bao duyên nợ ân tình
Mong tất cả sống trong tình thương tỉnh thức.
ĐONG ĐẦY HƯ KHÔNG
Sư về núi cũ chiều qua
Ghé bờ suối biếc hái hoa cúng dường
Hành thiền du cước thập phương
Hỷ hoan rũ hết buị đường trần lao
Kể từ năm hãy xôn xao
Quan quyền dọa dẫm gươm đao cận kề
Lợi danh ngũ dục bộn bề
Sắt son vô úy chưa hề lung lay
Thản nhiên chẳng gợn đôi mày
Sư qua phố thị một ngày cuối thu
Non xanh sương khói mịt mù
Hạc theo dấu vết công phu ẩn tàng
Cà sa bọc lấy Kim Cang
Dòng sư tử hống rền vang đất trời
Mùa đông tuyết đổ bời bời
Nhớ xưa cầu pháp có người chặt tay
Đốt lò sưởi giữa am mây
Sư ngồi dáng núi đong đầy hư không
Màn đêm le lói lửa hồng
Nghệ tây đội tuyết giữa đồng nở hoa
Xuân xanh bát ngát sơn hà
Bạt ngàn hương sắc la đà bướm ong
Đường trần xuôi ngược thong dong
Mấy mươi năm lẻ ruổi rong cõi ngoài
Sư về xóm hạ thôn đoài
Xanh xao cố quận quan hoài nước non
Tổ đình xưa vẫn hãy còn
Rong rêu bia đá đã mòn tháng năm
Như Lai thường trụ đêm rằm
Đốt hương lễ Phật khói trầm mông lung
Ngoài hiên xanh biếc cội tùng
Tử sanh một niệm phù dung chửa tàn
Chơn thường đậu cánh hoa lan
Tạ từ quan ngoaị hạ vàng sư đi
Suối nguồn bất tận từ bi
Thảo nguyên bát ngát xanh rì huệ khai
Sa Bà một cõi miệt mài
Đi về chẳng ngại bản hoài độ sanh
ĐƯỜNG ĐỜI KHÔNG LỐI
Những toà nhà chọc trời
Phố xá phù hoa tráng lệ
người hành khất lang thang vất vưởng bên lề
Mùa hè thiêu đốt thịt da khét lẹt
Mùa đông chết cóng dưới gầm cầu
Đừng phố lên đèn người laị qua tấp nập
Cửa kiếng trong suốt, bên trong rượu thịt ê hề
Người hành khất lục lọi trong thùng rác
Nhặt miếng ăn thừa
Nỗi bất công vốn có từ xa xưa
Đời nào và ở đâu cũng thế
Đau lòng không em?
Hay dửng dưng nhưng chưa từng rung cảm?
Lý giải làm sao đây?
Có muôn ngàn lý do để biện hộ
Đơn giản là bảo nghiệp của người ta
Bọn thượng lưu với quyền lợi tối đa
Người lao động với đồng lương tối thiểu
Nhiều bất công oán kết biết bao nhiêu
Những khu phố thượng lưu sang trọng dập dìu
Đằng sau là ổ chuột lay lắt đìu hiu
Gã hành khất vật vạ bên hè phố
Cơn đói giày vò thống khổ
Một cõi nhân gian đồng loaị chẳng dung tình
Ai bảo loài người xã hội văn minh
Mạnh được yếu thua lọc lừa tranh đoạt
Gây khổ đau cho nhau bách haị cả muôn loài
Đường phố thênh thang mà đường đời không lối
Giữa ánh sáng phồn hoa gã lầm lũi trong bóng tối.
EM Ở ĐÂU GIỮA MÙA ĐÔNG
Em ở đâu chẳng về đây sưởi ấm
Ngọn đèn cầy tim cháy ngọn âm âm
Reo tí tách ngồi bên bếp lửa hồng
Tuyết phất phơ giữa hư không bay bổng
Em ở đâu không cùng ta cạn chén
Đêm nguyệt vàng tình chếch choáng hơi men
Khách lãng tử mắt mơ màng đắm đuối
Hồn mang mang mộng mị mãi khôn nguôi
Em ở đâu chửa về đây lặng lẽ
Ngồi bên nhau nghe tuyết đổ bên đời
Trong vòng tay ta chẳng noí nên lời
Phút giây này du thủ cuộc rong chơi
Em ở đâu giữa mùa đông mắt biếc
Trời tương tư tha thiết cõi đi về
Dù tình sầu đẹp bất tuyệt câu thơ
Vóc hạc thanh giữa giòng đời xuôi ngược
Em ở đâu cánh chim mùa di trú
Rằng hay chăng tình bất diệt thiên thu
Đêm tàn canh ta ngồi đợi liêu trai
Ngoài hiên tuyết in vết hài đoan tụ
Em ở đâu có về trong thương nhớ
Tình xanh xao mãi đẹp đến muôn đời
Trong vô thanh mà chan chứa vạn lời
Dẫu hư hao ta vẫn chờ vẫn đợi
EM VỀ MANG CẢ THU SANG
Tôi từ cổ độ về đây
Gặp em ở giữa tháng ngày mải mê
Rong chơi từ tận bao giờ
Tuổi bao nhiêu kỷ chưa hề quên nhau
Đời dù đẹp vẫn thương đau
Tình dầu tha thiết vẫn sầu thức thao
Chút duyên gieo tự khi nào
Hồng hoang mấy độ còn nao nao lòng
Vì chưng mắt biếc má hồng
Vẫn hoài lận đận giữa dòng tử- sanh
Bao nhiêu mộng ước chưa thành
Áo cơm ràng buộc loanh quanh tháng ngày
Đã từng mấy thuở mê say
Mùa thu em nhé chốn này ngẩn ngơ
Phải chăng rất mực tình cờ
Nàng về phó hội bến bờ hương quan
Hoa dương rực rỡ nở vàng
Niềm vui bất tận con đàng em qua
Nghìn trùng chẳng ngại ngùng xa
Mà trong gang tấc laị là trăm năm
Niệm này lắng đọng trong tâm
Đi về vô tận vẫn thầm luyến thương
Rằng hồ điệp mộng vô thường
Kể từ tao ngộ như dường chưa tan
Em về mang cả thu sang
Gót son đạp vỡ lá vàng rụng rơi
Mình còn mê mải cuộc chơi
Giang hồ đồng vọng nhắn lời nước non
Mùa qua muà vĩnh viễn còn
Đến đi mình mãi trên con đường này
Hồn vàng chiếc lá thu bay
Một chiều phương ngoaị lòng say hồng trần
HẠ CA
Một hôm vui quá vui chừng
Trông ra bát ngát mấy từng hư không
Ngày xưa con cháu tiên rồng
Giờ đây laị nhập vào dòng vô môn
Đời bao nhiêu lớp sóng cồn
Mà sao chợt thấy trong hồn nở hoa
Em quên mình giữa Sa- Bà
Thấy con bướm vỗ ngỡ là Trang Châu
Tháng ngày mộng mị đã lâu
Em về tắm bến giang đầu biếc xanh
Trôi đi nửa lớp buị thành
Bên bờ thấp thoáng một nhành thiên hương
Chú chim nhỏ gọi thiên đuờng
Cớ sao hót giữa vô thường sớm mai
Tình nào xưa nặng hai vai
Chiêm bao một giấc ngủ dài dưới trăng
Từ ta gỡ hết buộc ràng
Mười lăm năm cũ hai hàng lệ rơi
Hoa dương rực rỡ vàng trời
Gót son chạm đất cất lơì hát ca
Tiếng em vọng giữa giang hà
Thiết tha dưới hạ bóng tà dương huy
Dịu dàng dáng dấp từ bi
Tâm thường tịch tịnh có gì ngaị đâu
Huệ là bát ngát thâm sâu
Nửa đêm đốt đuốc qua cầu tử- sinh
Thì thầm tiếng tụng tâm kinh
Vượt qua ắt đến nơi mình phỉ phong
Bỏ công lặn lội ngược dòng
Cội nguồn phía trước buị hồng sau lưng
Ca lăng cất tiếng vang lừng
Ô hay Tịnh Độ đâu chừng quanh đây
Một màu nước biếc trời mây
Giữa làn hơi thở phút này đẹp sao
Không môn tinh tấn dấn vào
Mở ra vô tận nhiệm màu hỷ hoan
Cổng sài ngõ trúc thênh thang
Mà trong pháp bảo vô vàn thanh tân
Sáu căn chẳng mắc sáu trần
Nụ hoa hóa hiện pháp thân Phật Đà
Mới hay nguồn cội đâu xa
Rằng mười pháp giới cũng là từ đây
Chung quy ở một niệm này
Trùng trùng vô tận đủ đầy hư không
Em về tháng hạ mây hồng
Múc bình nước suối vun trồng khóm hoa
Một đêm nguyệt tận sơn hà
Nở ra thanh tịnh một toà Như Lai
Rợp trời bạch hạc bay qua
Vô thanh pháp ẩn âm ba hải triều
Ba ngàn thế giới phiêu diêu
Trong ngoài châu quận kết điều phỉ phong
Em về hoa hạ vàng đồng
Tâm kinh đắc- thất lòng không ngại gì
Sáng ngày thấy vết chim di
In trên sương sớm xanh rì cỏ non
HÓA THÀNH CƠN MƯA “*”
Cơn mưa bất chợt giữa đời
Ấy là lệ của một thời nở hoa
Em về hạ hỷ hoan ca
Ô kìa một cõi giang hà biếc xanh
Từ lâu ở giữa buị thành
Mải mê mà chửa trọn vành ước ao
Dù em mắt biếc má đào
Đã từng bận bịu sóng xao nhọc lòng
Sắc, thanh… này mộng giữa dòng
Ngày vui đêm laị lệ hồng xót xa
Một hôm nguyệt tận sơn hà
Lung linh lạ lắm Sa- Bà nguyên sơ
Mới hay rằng tự bao giờ
Mình mê muội mãi chẳng ngờ chơn tâm
Mặc dù rong ruổi tháng năm
Vẫn vằng vặc mảnh trăng rằm xuân xưa
Lệ nào nay hoá cơn mưa
Sầu nào thao thức cũng vừa hỷ hoan
Bỏ thành mình laị lên non
Hát ca bất tận giữa con đường này
Buông rồi nên thõng hai tay
Hạt hư vọng nảy mần cây bồ đề
Vàng hoa hạ khắp bốn bề
Bỏ cônng nương náu đợi chờ thu đông
Em còn ngần ngại gì không
Mấy mươi năm lẻ cũng trong niệm này
Rằng tâm vốn sẵn đủ đầy
Bây giờ laị thấy cái ngày thuỷ chung
Thảnh thơi đi giữa đường tùng
Ngồi chơi hít thở vô cùng lạc an
Mở ra một cõi thênh thang
Gịot mưa hoá hiện chứa chan suối nguồn
Xưa vàng phố hạ em buồn
Nay vàng hoa giữa thập phương đất trời
Long lanh mắt biếc em cười
Phút giây hoá hiện dòng đời tử sinh
“*” Lấy cảm hứng từ câu: “ The tears I she’d yesterday have became rain “
MIẾU ĐỀN VẪN THIÊNG
Em về cố quận xanh xao
Nước non dường đã hư hao mấy phần
Mây thôi trắng đỉnh non tần
Mình đây mà ngỡ nửa gần nửa xa
Rầy rà rách cả thịt da
Núi rừng loang lở sạch đà bóng cây
Lũ càn quét sạch đất này
Màn trời chiếu đất thảm thay dân lành
Em về muốn lội biển xanh
Ai ngờ biển chết nên đành ngẩn ngơ
Ngư ông gác mái nằm bờ
Gọi hồn thuỷ tộc bây giờ ở đâu
Ngày xưa biển biếc xanh dâu
Bây giờ độc chất một maù tang thương
Cớ sao lạnh ngắt miếu đường
Một bầy nghịch tử, một phường vong ân
Âu Cơ với Lạc Long Quân
Hồn thiêng quốc tổ hộ dân tộc này
Trời Nam vất vả tháng ngày
Dân oan đất mất đắng cay đã nhiều
Bất an cũng đã đến điều
Chỉ e có lúc cũng liều mới xong
Ngày xưa hoa nở trắng đồng
Bây giờ ô nhiễm ngập trong đất trời
Thở than cũng chẳng nên lời
Em về cố quận thấy đời xót xa
Tiếc thay một giải giang hà
Biết bao công sức ông cha thuở nào
Uổng công gìn giữ truyền trao
Tốn bao xương trắng máu đào dựng nên
Này dòng sử Việt chưa quên
Thăng trầm có lúc miếu đền vẫn thiêng
May còn dòng máu rồng tiên
Một ngày non nước laị liền như xưa
Bấy giờ mình laị đón đưa
Một trời cố quận cho vừa nhớ thương
MỘT MÙA NGUYÊN SƠ
Xuân xanh một cõi giang hà
Em rời phố thị hát ca ngoài đồng
Dã hoa khoe sắc biếc hồng
Hỷ hoan này niệm ở trong đất trời
Em về nguồn cội rong chơi
Từ lâu mê muội giữa đời hơn thua
Hái hoa lễ Phật lên chùa
Lòng an lạc giữa một mùa nguyên sơ
Sắc- không chẳng kẹt hai bờ
Tâm kinh bát nhã lối về mai sau
Sa- Bà một cõi bể dâu
Ruổi rong mấy độ từ lâu lắm rồi
Tiếng lòng còn vọng chưa thôi
Em vui trẩy hội giữa hồi nguyên xuân
Trăm năm lưu lạc phong trần
Mình chia chung cuộc mấy lần phỉ phong
Sắc sao đẹp thế má hồng
Nào hay lẽ thật là không ấy mà
Say xuân này cõi Sa- Bà
Cánh hoa hoá hiện Di Đà pháp thân
Long lanh gịot lệ trong ngần
Em thầm thâm tạ Phật ân cúng dường
Mùa xuân vàng đoá hoa dương
Sắc hương dâng khắp mười phương Phật Đà
Một ngày cố quận xa xa
Một trời phương ngoaị bao la thái bình
Thì thầm vọng tiếng Tâm Kinh
Giữa chừng xuân chợt thấy mình ở trong.
MÙA LÊN
Mùa lên vàng một cõi
Tình ơi đành thế thôi
Đường trần chơi quá nửa
Độc hành cùng mây trôi
RIÊNG MÌNH CUỒNG CA
Tạ ơn trời đất thái bình
Bốn mùa du thủ một mình cuồng ca
Ruổi rong này giải giang hà
Người trong thiên hạ biết là tri âm
SA BÀ NGUYÊN SƠ
Vàng lên một giải giang hà
Đẹp sao em hỡi Sa- Bà Nguyên sơ
Tình từ một mảy tóc tơ
Người trong thiên hạ có ngờ gì không
NÊN PHẦN LAO ĐAO
Nhọc nhằn lắm cuộc mưu sinh
Ngày qua ngày những như hình vong thân
Vạn người chung một nghiệp trần
Vì chưng phước mỏng nên phần lao đao
CHỢT VƠI MẤY PHẦN
Những toan theo lối thiền môn
Ngặt vì một nỗi phấn son mê đời
Hôm nào người ghé laị chơi
Chao ôi nhiệt huyết chợt vơi mấy phần
THƯA RẰNG THƯƠNG LẮM
Loanh quanh một cõi Sa-Bà
Bao nhiêu người lạ cùng là người thân
Bao lần bỡ ngỡ phân vân
Thưa rằng thương lắm chẳng gần được nhau
CHỮ TÌNH XANH XAO
Phải rằng giữa cuộc phù sinh
Chữ tiền bạc trắng, chữ tình xanh xao
Này em má đỏ môi đào
Thương nhau chẳng đặng còn đau đến giờ
ĐỊA ĐÀNG BƯỚM HOA
Em từ kiếp nọ về đây
Tôi không uống rượu mà say lỡ làng
Giá mà đổi cả thế gian
Để đưa em đến địa đàng bướm hoa
BỐN BỀ CHIÊM BAO
Rong chơi một cõi giang hà
Gặp em giữa cõi Sa-bà ngẩn ngơ
Thương nhau rất mực tình cờ
Sầu lên nhan sắc bốn bề chiêm bao
TÔI CHỜ HƯ HAO
Em sầu từ độ xanh xao
Gặp nhau e ấp câu chào lửng lơ
Này em tao ngộ tình cờ
Tháng năm thương nhớ tôi chờ hư hao
BẰNG HỮU
Ô hay vui quá vui chừng
Cố tri tao ngộ chưa từng xa nhau
Trùng trùng một cõi xanh dâu
Sa-bà này vẫn bạc đầu nhớ thương
VẪN CHAN CHỨA TÌNH
Kể từ phương ngoại lang thang
Nắng mưa đã lắm vẫn chan chứa tình
Tri giao ràng buộc vô hình
Gặp đây vui quá vẫn mình với ta
NẮNG HẠ THANH TÂN
Em về cố quận chiêm bao
Áo xiêm tha thướt má đaò điểm trang
Một trăm con bướm hạ vàng
Rộn ràng ở giữa hai hàng Sa-la
Rong chơi một cõi Sa- Bà
Mãi ca hát giữa sơn hà nuớc non
Đêm sương nguyệt bạch chửa tròn
Tuổi xuân chưa hết em còn vấn vương
Tình trong nhân thế vô thường
Có- không bất chợt như dường chiêm bao
Tiếng lòng đồng vọng xôn xao
Một mùa hạ cũ nói chào người dưng
Gót son bước nhỏ ngập ngừng
Lên chùa lễ Phật mấy từng mai mơ
Khói trầm hương quyện phất phơ
Lòng an lạc lắm bến bờ chơn như
Vườn xưa nở đoá đaị từ
Mở ra bát nhã đón người về chơi
Buị trần lần lữa lặng vơi
Chợt tâm hiển hiện một trời nguyên sơ
Ô hay nguồn cội chửa về
Từ lâu lưu lạc chưa hề hư hao
Em về nắng hạ xôn xao
Thương nhau tình lỡ kiếp nào còn nguyên
Trăng đêm sáng cả vườn thiền
Này giây phút hoá một miền ngoaị phương
Tĩnh tâm tọa giữa pháp đường
Lòng thênh thang quá mười phương Phật Đà
Vẫn ngờ nguồn cội đâu xa
Một đêm trăng hạ thấy là chơn tâm
Rằng tâm niệm giữa khói trầm
Ba ngàn thế giới vọng âm hải triều
Tử- sanh em nhé đã nhiều
Sát- na lạc trú ấy điều phỉ phong
Tình ơi xin tạ ơn lòng
Đành buông bởi lẽ theo dòng sắc- không
Một ngày mình laị thong dong
Mặc đời vất vả ở trong hồng trần
Em về nắng hạ thanh tân
Mãi vui quên cả ngại ngần tử- sanh
NGÀY NGOAỊ RA ĐI VĨNH VIỄN
Chín mươi tư ngoaị ra đi về miền vĩnh viễn
Đời bấp bênh theo vận nước triền miên
Nhọc nhằn vun vén
Gian nan mưu sinh
Gây dựng gia tài để cho cháu con
Một đời tảo tần bán buôn
Thao thức nhiều bề ra tay chăm lo sớm hôm
Thân khoẻ mạnh nhưng tâm nhiều trắc trở
Kẻ chợ, hương quê lận đận đi về
Thương con cháu kiếp nhân sinh buộc ràng duyên nợ
Nhắm mắt xuôi tay, thôi tất cả xong rồi
Hãy yên lòng nghỉ ngơi ngoaị nhé!
Thác sanh về cõi Phật, đất Như Lai
Đường trần nhiều chông gai trắc trở
Đừng luyến tiếc làm chi, xin chớ bận lòng!
Ngày ngoaị ra đi tôi không về đưa tiễn
Lực bất tòng tâm, vạn dặm xa mà tuí không tiền
Cơm áo, nợ duyên buộc ràng lắm nỗi
Nhớ thương đành cầu nguyện từ vùng đất xa xôi
Một năm trôi qua thời gian âm thầm lặng lẽ cuốn trôi
Rồi mai đây nhạt nhoà bôi xoá .
Nhớ thương ngoaị gởi theo làn khói trầm hương lan toả
Đảnh lễ Phật Đà cầu gia hộ hương linh
Chút công đức hành thiền, niệm Phật, tụng kinh…
Hồi hướng cho ngoaị và chúng sanh trong pháp giới
Vốn tự tâm mà trùng trùng duyên khởi
Cõi Phật quốc hay Liên Trì Tịnh Độ
Ngoaị về nương tựa Như lai
Sẽ bình yên, sẽ lạc an mãi mãi
Mơ thấy ngoại ở Lạc bang mà lòng sanh tín hỷ
Một năm rồi ngày ngoaị vĩnh viễn ra đi.
NÓI CHÀO NGUYÊN XUÂN
Muà xuân xanh ngát lá ngàn
Ngẩn ngơ con bướm lỡ làng tương tư
Em xa nguồn cội kể từ…
Nhớ thương đã lắm mà như chưa hề
Tràn đồng hoa trắng bốn bề
Ruổi rong một cõi em về hỷ hoan
Trải qua năm tháng hãy còn
Dẫu cho mình vẫn chưa tròn giấc mơ
Biếc xanh ở giữa hai bờ
Phất phơ trắng vẫy ngọn cờ hoa lau
Ừ thì mình buộc lấy nhau
Sầu tình này đã từng đau mấy mùa
Dòng đời một cuộc hơn thua
Mình không tha thiết sầu thưa thớt lòng
Giữa chừng xuân vẫn thong dong
Bỏ quên ngày tháng giữa giòng tử sanh
Mùa xuân em nhé về thành
Cuộc vui nào nỡ ta đành phụ sao
Áo xuân hồng sắc hoa đào
Em về cố quận nói chào nguyên xuân
Dường nghe tình những bâng khuâng
Nửa chừng cuộc lữ thanh tân lạ thường
Mình quen nhau giữa con đường
HỒN QUÊ MẤY MÙA
Sài Gòn tết rộn ràng sao
Muôn ngàn hoa giữa biết bao hội hè
Dập dìu chợ búa ngựa xe
Chợt lòng chạnh nhớ hồn quê mấy mùa
MỘT CÕI THÊNH THÊNH
Tôi từ muôn dặm về đây
Em từ một cõi tháng ngày không tên
Giang hà một cõi thênh thênh
Tết về lòng nhớ mông mênh tình đời
SẮC XUÂN NGUỒN CỘI
Xuân sang hoa nở trắng đồng
Người vui rong ruổi giữa giòng ngẩn ngơ
Này em tết những đợi chờ
Sắc hương ngút ngát bốn bề giang san
Một trăm con bướm rộn ràng
Vỗ đôi cánh mỏng địa đàng xôn xao
Em xa cố quận năm nào
Mà nghe tết những lòng nao nao lòng
Phù hoa phố hội hoài mong
Sắc xuân nguồn cội một dòng biếc xanh
Em vui trẩy hội về thành
…
LẠC TRÚ
Em về phố cũ chiều sương
Vàng hoa nở giữa con đường nguyên sơ
Rong chơi từ độ bao giờ
Bỏ quên nguồn cội bốn bề xanh dâu
Ngẩn ngơ ở bến giang đầu
Mùa xuân em nhé thay màu gấm hoa
Biếc xanh suối tóc lược ngà
Má đào em hãy vẫn là thanh tân
Tiếng lòng đồng vọng tương lân
Nhịp con bướm vũ non thần ngẩn ngơ
Cánh lan tao mặc tình cờ
Mùa xuân nở giữa bến bờ hương quan
Trời tây xuất bóng hạc vàng
Vỗ đôi cánh bạc thênh thang đất trời
Em về nguồn cội rong chơi
Nhìn nhau mắt biếc nói lời thiết tha
Vườn chùa có nụ bạch hoa
Nở ra thanh tịnh một toà Như lai
Lên non sư quảy thảo hài
Về thành bẻ một nhành mai cúng duờng
Hỷ hoan này giữa con đường
Tân thường cõi tịnh thập phương Sa-bà
Búp sen chắp cánh tay ngà
Kính cung lễ Phật hằng hà hỷ sanh
Sát-na này niệm tâm thành
Mình chơi chung cuộc đã đành trăm năm
Em vui trẩy hội hôm rằm
Một trời cố quận khói trầm phất phơ
Vân du từ độ bao giờ
Giang hà một giải bốn bề nước non
Xốn xang cố quận hãy còn
Kể từ năm nọ chưa tròn nhớ nhung
Đời tranh xưng bá xưng hung
Sư rong chơi giữa muôn trùng thiên nhiên
Từ tâm toả nụ cười hiền
Hiện trong lạc trú rừng thiền vô môn
Hỷ hoan này giữa sơn thôn
…
MỘT CÕI SƠN HÀ
Trời phương ngoaị vàng lên trong nắng gió
Cúc mùa thu khoe sắc ngõ nhà ai
Tâm hồn tôi một mảnh cắt làm hai
Nửa cố quận, nửa làm trai lãng tử.
Trời phương ngoaị đẹp bốn mùa thay đổi
Lẽ sanh- diệt vẫn tiếp nối không thôi
Kiếp nhân sinh vốn nhiều đận nổi trôi
Lắm lúc long đong kẹt lối đi- về.
Trời phương ngoaị nằm nghe sương khoí thở
Lòng mang mang bao trăn trở mùa lên
Vàng nhớ thương những điệp khúc không tên
Ơi cố quận nhiều bấp bênh vận nước!
Trời phương ngoaị hồn vàng theo sắc lá
Đó và đây cùng một cõi sơn hà
Ngoài muôn dặm bao la và cách biệt
Tình âm âm có ai biết lòng ta.
TÌNH VẪN VĨNH HẰNG
Naỳ em một cõi Sa- bà
Rong chơi bất tận đến tà dương huy
Một trăm con bướm xuân thì
Ta rời cố quận có gì nhớ nhau
Giang hà một cõi xanh dâu
Tình còn đồng vọng dâng sầu dở dang
Từ ta du tử hoang đàng
Trái tim nặng trĩu hai bàn tay không
Thân trong phố hội buị hồng
Tâm ngoài lữ thứ theo giòng nước xuôi
Tình nào chất chứa buồn vui
Trăm năm một cuộc khóc cười vu vơ
Thương từ kiếp nọ đến giờ
Ruổi rong mấy độ có ngờ gì chăng?
Phỉ phong tình vẫn vĩnh hằng
Say hồ điệp khúc hoa vàng thiên thu
…
CÒN THAO THỨC TÌNH
Em từ cổ độ về đây
Hồn hoa lay động tháng ngày mang mang
Đường trần ngơ ngẩn bướm vàng
Vỗ đôi cánh mỏng địa đàng xuyến xao
Tình như đâu tự kiếp nào
Gặp nhau ta laị câu chào nguyên sơ
Thương em từ độ đến giờ
Bể dâu đã lắm chưa hề hư hao
Nghìn năm còn mộng má đào
Sát-Na sanh diệt còn thao thức tình.
THẾ LÀ DƯ ÂM
Lên non đón nguyệt đêm rằm
Cỏ hoa xanh biếc tôi nằm nghêu ngao
Tâm kinh chưa biết lối vào
Sắc- Không lận đận má đào còn mơ
Tình say mà vẫn chưa hề…!
Nhớ thương bất tận ai ngờ gì không?
Tháng năm một mối trong lòng
Ta riêng một cõi sầu trong đất trời
Hư hao du tử dở đời
Bởi buông chẳng đặng thất lời thiền sư
Bao giờ được pháp chơn như
Mà tâm đồng vọng kể từ ban sơ.
Em đi biền biệt chưa về
Ngẩn ngơ con bướm hai bờ xuân xanh
Này em mình đã tâm thành
Dở dang mấy độ thôi đành tình ta
Tôi vui một cõi giang hà
Em qua bến nọ… thế là dư âm!
MÙA ĐÔNG HẢI NGOẠI
Đầu mùa tuyết phất phơ bay
Phế phong vết buị tháng ngày cũ hoen
Mà dường như lạ như quen
Một cung trời trắng nửa miền ngoại phương
Mình lưu lạc giữa con đường
Đi về mấy bận vô thường biết bao
Mùa đông em vẫn má đào
Tuyết pha se sắt mà xôn xao tình
Đành rằng hai chữ vô minh
Vì chưng mình buộc lấy mình vào trong
Thiết tha xin tạ ơn lòng
Dẫu không trọn vẹn cũng phong vận đời
Này em mình mãi rong chơi
Nhìn nhau mắt biếc noí lời ước mơ
Phải chăng mình những tình cờ
Gặp nhau ngoài cõi bến bờ hương quan
Mười năm tình vẫn chưa tàn
Hai mươi năm lẻ lệ tràn phỉ phong
Cõi ngoài rất mực thong dong
Mà thương cố quận tấm lòng thiết tha
Chia hai một giải giang hà
Dẫu ngoài muôn dặm vẫn là trong tâm
Mặc đời lần lữa tháng năm
Bao giờ mình laị về thăm cội nguồn
Này em mắt biếc đượm buồn
Ngẩn ngơ tuyết đổ mùa đông bên đời
Bốn mùa nối tiếp cuộc chơi
THÁNG BA BIẾC BẾN GIANG ĐẦU
Xanh xanh lá ngàn
Hoa cỏ giữa mùa xuân
Trời đất tinh khôi
Mình về trẩy hội.
Tiết thanh minh viếng nguồn cội tổ tiên
Miếu đền thiêng
Phảng phất hương trầm tảo mộ.
Đã từ lâu lưu lãng
Góc bể chân trời
Tháng ba giữa mùa xuân ngày hội cũ
Về đây em!
Mắt biếc xem hội đạp thanh
Cung trời xưa vẫn xanh xanh tràn nắng gió
Ký ức tuổi thơ quanh quẩn chơi hoang
Xem dâng hương giữa chốn đình làng
Các bô lão áo dài the tế lễ
Tiếng trống chầu thì thùng đêm hát bội
Dư âm còn văng vẳng mãi chưa thôi
Thời gian dài như con nước chảy xuôi
Dẫu dâu bể hư hao
Về đây em!
Dưới trời trong trăng sao
Tháng ba biếc xanh bến giang đầu
Tháng ngày xưa êm đềm qua mau
Mà vẫn chảy tràn trong tâm tư huyết quản
Chưa từng cạn bao giờ
Tháng ba em về
Mình trẩy hội hương quan.
THÁNG GIÊNG TRẨY HỘI MÙA XUÂN
Em về trẩy hội mùa xuân
Đất trời một sớm thanh tân lạ thường
Vui sao ở giữa con đường
Rộn ràng xe ngựa sắc hương ngọt ngào
Người ta hoan hỷ noí chào
Áo hồng em mặc má đào hây hây
Thì thùng lân muá địa say
Mùa xuân mở laị tháng ngày cũ hoen
Ô hay lục biếc hồng chen
Lòng lâng lâng tựa hơi men rượu nồng
Quê nhà cố quận còn trông
Một trời phương ngoại giữa giòng thiết tha
Thiên nhiên một cõi sơn hà
Bể dâu mấy cuộc nên đà cách ngăn
Lòng người khôn khó đãi đằng
Mặc mùa xuân vẫn vĩnh hằng phỉ phong
Tuyết rơi trắng ở ngoài đồng
Nghệ tây rực rỡ em trồng năm xưa
Về thành phố thị đón đưa
Phấn son trang điểm cho vừa mắt ai
Thanh thanh vóc hạc trang đài
Mùa xuân hải ngoaị tháng ngày nhớ nhau
Tình dù đẹp vẫn thương đau
Mắt xanh biếc đượm sắc màu trăm năm
Đêm xuân nguyệt hiện hôm rằm
Lên chùa lễ Phật khoí trầm phất phơ
Chạnh lòng giây phút ngẩn ngơ
Tâm thành lay động vọng về cố hương
Xuân qua quá nửa con đường
Mình rong chơi giữa vô thường bướm hoa
Rập rờn cánh mỏng thiết tha
Mà lay động cả giang hà nước non
Mùa xuân hỷ hội hãy còn
Một phương trời mộng nửa hồn nhớ thương
Mình ngoài vạn lý trùng dương
Mà trong cố quận dễ thường quên sao
Tháng ngày chồng chất biết bao
Mà nay ta laị đón chào nguyên xuân
Rằng đây đang cuộc phong trần
Nửa hoan hỷ nửa tần ngần nhớ quê
THÁNG HAI HỘI GIỮA MÙA XUÂN
Hoa trắng điểm xuyết ngoài đồng
Giữa mùa xuân
Em tung tăng má đỏ môi hồng
Rộn ràng bướm ong
Người say trong cuộc lữ
Gõ bồn ca Trang Tử
Thế thái nhân tình một cuộc tử sinh
Mộng hồ điệp hoá hiện vẫn đinh ninh
Ừ, thì mình mê mải
Lần theo vết hài
Bất tận mùa xuân ơi!
Trời tháng hai hoa lá xanh tươi
Lòng thiết tha hoan hỷ tạ ơn đời
Mình đến nơi này rồi mình sẽ sớm đi thôi
Và mùa xuân thì mãi mãi
Tháng hai về khai hội
Tiếng hò reo trong cuộc cờ người
Em vẫn là em tâm thanh tịnh tuyệt vời
Dù thắng thua giữa cuộc chơi năm tháng
Em nghe chăng lời thì thầm đồng vọng
Một mùa xuân cố quận tự phương đông
Và sáng hôm nay mặc chiếc áo dài hồng
Tha thướt cùng ai trẩy hội
Hồn dân tộc bừng lên trong mùa xuân nắng ấm
Miếu đền thiêng âm hưởng tổ tiên
Mình hôm nay vẫn giữ mối giềng
Mạch huyết thống lưu truyền hậu thế
Hội giữa mùa xuân
Mình bâng khuâng
Thương nhớ nước non mình.
THÁNG TƯ MANG BÓNG DÁNG NHỮNG CON TÀU
Tháng tư bao sắc hoa nở tràn đồng
Em lung linh má đỏ môi hồng
Vui bốn mùa trẩy hội non sông
Em có biết?
Tháng tư năm xưa đầy khoí lửa
Tràn máu lệ
Quá khứ vụn vỡ
Tương lai mờ mịt lối
Hiện tại hoảng loạn và tăm tối
Và từ đó những con tàu vĩnh viễn
Trên trùng dương sóng nước vô biên
Thần chết vung lưỡi liềm gặt hái
Nỗi hãi hùng động địa kinh thiên
Tháng tư hôm nay mây vẫn bay như ngàn năm trước
Những con tàu nằm bờ nhớ nước non
Đáy đã thủng và thân thì mục nát
Hồn phiêu diêu nghe khúc hát bể dâu
Này em ơi, có biết những con tàu!
Đã đưa người qua cơn đau lỡ vận
Trời tháng tư ngoài muôn dặm sơn khê
Vẫn hoài cố quận
Lận đận lối đi về
Tháng tư mang bóng dáng những con tàu
Em biết gì chăng?
Cơn đau vẫn hằn in dấu tháng năm
Những con tàu lướt qua dưới trời xanh
Đã rời xa sóng nước đaị dương
Lòng tương tư âm hưởng mỹ nhân ngư
Từ bờ này
Vọng mãi bến cũ ngày xưa
Tháng tư những con tàu mở đường đưa em về đất lạ
Chở cả huy hoàng di sản ông cha
Tháng tư những con tàu
Giờ phơi mình nằm êm êm trong nắng gió
Tháng tư em ơi!
Về đây!
Thương nhớ những con tàu.
THÁNG NĂM XANH BẤT TẬN
Rồi có một ngày laị về đất mẹ
Nằm trong bao dung ấm áp chở che
Xác thân này sẽ vun bồi cội rễ
Tiếng côn trùng giun, dế tấu ta nghe
Trong đêm trường ngắm trăng sao vũ trụ
Treo trên cao xanh sáng ngọn lưu ly
Trời phương ngoaị muôn đời sao tuyệt mỹ
Từng lãng quên từ lúc bỏ ra đi
Ngày đang lên nắng vàng trong gió mới
Hồn rong rêu du thủ mãi mê chơi
Và em vẫn thiết tha đôi mắt biếc
Ta ngẩn ngơ trọn kiếp ở bên đời
Thôi nhé ngủ yên tháng ngày lữ thứ
Đời đá vàng Đọng laị những trang thư
Cuộc tình lỡ hoá long lanh lệ ngọc
Nằm miên man sương khói toả tương tư
Biển tháng năm một màu xanh bất tận
Giữa vô thường mà cuộc lữ thanh tân
Phải em về cơn gió nồm mùa hạ
Cát hồn nhiên hiển hoá dấu chân trần
THÁNG SÁU EM VỀ HẠ CHỨA CHAN
Em về giữa hạ
Hỷ hoan ca
Rong chơi một giải giang hà
Mùa cháy lên bao nhiệt huyết
Hàng điệp vàng rực rỡ bước em qua
Tàng phượng vĩ đỏ những mùa hạ cũ
Gợi nhớ những ngày xưa
Hạ ngập tràn khói lửa
Từ cổ thành đến Xuân lộc, Đồng Nai
Máu lệ chảy dài!
Suốt dặm đường đất nước
Vượt trùng dương
Nỗi hãi hùng của muôn vạn sinh linh
Em có biết nước non mình
Xin hãy nhớ chớ quên nguồn cội
Tháng sáu mùa hè hải ngoaị
Gái đẹp trai xinh!
Vui sống bình yên trong thế giới văn minh
Biển mùa hạ bay cao những cánh diều rực rỡ
Gợi nhớ một thời cổ tích tuổi thơ
Bắt dế, đuổi chim, lội ruộng miệt đồng quê
Lên sài Gòn mê ăn hàng ở chợ
Tuổi thơ nơi nào cũng thật dễ thương sao
Mùa hạ bây giờ dường phai nhạt hụt hao
Cuộc sống hôm nay cuốn hút vào vòng quay hối hả
Trời phương ngoại!
Nắng vàng rực rỡ
Đời ấm no đủ đầy vẫn mang mang thương nhớ
Quê hương ơi!
Khoảng cách vô hình giữa người đi kẻ ở
Nhưng hiện hữu
Biết bao giờ
Nối laị giấc mơ xưa.
THÁNG BẢY PHƠ PHẤT GIỌT MƯA NGÂU
Tháng bảy mưa ngâu tình lãng đãng
Mùa hạ xôn xao
Em Tung tăng gót đỏ má đào
Tóc mây chiều bay trong gió
Cơn mưa ngâu
Đâu đủ ướt đời nguời
Ấy vậy mà thời gian chơi vơi
Một chữ tình
Gã khờ xính vính
Con tim nhiều lần nổi loạn
Những cơn mơ tình ái hoang đàng
Này em ơi! Tình không thể nào trọn vẹn
Dù ngày xưa, dù hôm nay và mãi mãi mai sau
Vẫn ôm hoài khát vọng và những nỗi đau
Có lắm lúc bùng lên cơn cuồng ca thống khoái
Tháng bảy mưa ngâu, Chức Nữ – Ngưu Lang còn khắc khoải
Đau đớn phận người những hệ lụy đắng cay
Trời phương Đông mây trắng bay
Mình phương ngoaị tháng ngày du lãng
Tình mang mang
Con tim yêu thương chan chứa vô bờ
Một lần yêu là một lần daị khờ
Mình mãi mãi không bao giờ lớn
Trái tim này vĩnh viễn tuổi hai mươi
Tháng bảy mưa ngâu dấu sầu xưa lưu laị
Cuộc trăm năm in vết hình hài
Mình lạc lối trong cõi tình bất tận
Và một lần là laị mỗi thanh tân
THÁNG TÁM MÙA TRĂNG NGUYỆT PHỈ PHONG
Tháng tám mùa trăng nguyệt phỉ phong
Về đồng nội
Du ca cùng cỏ hoa
Trời đất thái hoà
Hơi thở mới đã chớm mùa sang
Vàng hoa cúc
Em xênh xang rạng rỡ nụ cười
Cố quận vào mùa cốm mới
Con trẻ thả diều đuổi bướm rong chơi
Dập dềnh trống lân vui hội đêm rằm
Khung trời cũ như ngọn đèn tim cháy âm âm
Em rong chơi ngoài cõi tháng năm
Mà không quên non nước mình loang lở
Giặc phương Bắc ngày đêm lăm le xâm lược
Bọn gian thần bán nước cầu vinh
Nỗi đau chung tình
Này em, một giải non sông
Xương máu bao đời cha ông dày công xây dựng
Kẻ bội tình dửng dưng
Nhưng mình không thể em ơi
Tháng tám mùa trăng nguyệt phỉ phong
Em không quên giòng giống Lạc Hồng
Muà đã lên đẹp sao trời viễn xứ
Mà bên lòng canh cánh nỗi ưu tư
Mình vẫn mơ một nguồn cội xa xưa
Thuở Nguyễn Huệ dẹp nội loạn
Đánh tan giặc thù hai cõi
Thắt khăn vàng xung trận cỡi voi
Thời đaị qua rồi mà danh tiếng dội ngàn thu
Ngày hôm nay con cháu đội giặc thù
Ôi nghiệt ngã những khúc quanh lịch sử
Nhưng em ơi chưa bao giờ tuyệt vọng
Giang sơn này đã lắm trận bão giông
Giòng Lạc Việt vẫn bền bỉ sống
Tháng tám về sống laị tuổi thơ
Vui trung thu rước lồng đèn phá cỗ
Người thương người trong ngoài chung nỗi nhớ
Bốn phương trời nhưng chỉ một quê hương
THÁNG MƯỜI THƯƠNG NHỚ NỬA HỒN TA
Cái nắng hanh hao giữa tháng mười
Mà miền ôn đới vẫn xanh tươi
Trời sao đẹp thế vùng phương ngoaị
Chạnh nhớ quê xưa đã lụt rồi
Một cõi giang hà bao gấm hoa
Muôn màu biêng biếc với vàng pha
Người xưa đã viết:” Sơn hà tại!”*
Mình ở xa xôi nhớ nước nhà
Nắng sớm chiều sương chẳng thể nhoà
Bóng hình cố quận cuối trời xa
Vạn dặm trùng dương bao cách biệt
Tháng mười thương nhớ nửa hồn ta
Có những chiều hôm dậy sóng lòng
Máy bay rền rĩ ở trên không
Bay về phương ấy bao giờ laị
Cánh bạc soi lên vạt nắng hồng
Nắng vẫn vàng sao giữa tháng mười
Mùa thu quyến rũ lắm người ơi
Hồn ta rong ruổi chưa hề đợi
Thương nhớ đồng quê ở cuối trời
- “ Quốc phá sơn hà taị” Đường Thi
THÁNG MƯỜI HAI HOA TUYẾT BAY
Hoa tuyết đêm qua đã trắng đồng
Em về một cõi lặng thinh không
Nhà ai khoí tỏa làn mây bạc
Bếp sưởi bừng lên sắc lửa hồng
Mới đó vàng thu đã vắng rồi
Vô thuờng thay đổi mãi không thôi
Chiều nay lạnh lắm trời phương ngoaị
Mình nhớ xa xôi cõi nước nhà
Tuyết phủ vườn ta chẳng ngaị đông
Nghệ tây rực rỡ nảy đơm bông
Sơn hà trang điểm tuồng sanh- diệt
Hoa nở đẹp sao biếc giữa dòng
Tượng Phật lặng im trong tuyết rơi
Mà nghe trăn trở nỗi đau đời
Ngày xưa khai phá con đường đạo
Thương cả quần sanh vạn kiếp người
Một sớm mùa đông hoa tuyết bay
Bao la tinh khiết những đong đầy
Một màu trinh bạch vô cùng tận
Trong cữa nhìn ra vẫn ngỡ mây
Phơ phất mùa đông tháng chạp Tây
Má đào cô gái đỏ hây hây
Mỗi mùa một sắc thay màu mới
Cuộc lữ Sa- Bà cứ mãi chơi
THƯƠNG NHỚ VẪN MÊNH MÔNG
Tôi đang sống những tháng ngày lao nhọc
Kiếm được đồng tiền thật tróc vảy trầy vi
Không hề gì, tôi vẫn biết cho đi
San sẻ với người và vật
Tình thương này là thật.
Giữ làm chi khi bao kẻ khốn khó quanh mình
Có nhiều khi tôi phải lặng thinh
Vì gặp phải những cái tâm nhỏ bé
Chẳng bao giờ mở lòng san sẻ
laị buông lời nặng, nhẹ thật khó nghe sao!
Tôi vẫn biết lòng người vốn nhiều khác biệt
Nên thế gian vạn việc chẳng đồng
Nhưng hy vọng vẫn tràn ngập trong lòng
Tình thương luôn trải rộng
Những tháng ngày sống động
Vui với bình minh và nắng hoàng hôn ráng đỏ mây hồng.
Từ xa xôi tôi vẫn thương về cố quận
Vật và người còn lắm vận gian nan
Ví tham, sân và những kẻ bạo tàn
Gây những việc vô vàn đau khổ
Có người bảo rằng: Kệ nó đi, quan tâm chi chuyện bao đồng!
Nhưng làm sao tôi có thể cam lòng
Cố quận ơi! Thương nhớ vẫn mênh mông
Tình con người, tình quê hương đồng loaị.
VẤN THIỀN
Lên non vọng nguyệt đêm rằm
Về qua phố thị ghé thăm bạn hiền
Giữa đường gặp gã khùng điên
Cung tay thủ lễ vấn thiền sư huynh
NGƯỜI DƯNG
Hào hoa phố thị tưng bừng
Gã du tử nọ chưa từng hay sao
Tháng năm lạc bước phương nào
Về thành ngơ ngác noí chào người dưng
VẬY THÔI
Đường về cố quận trắng mây
Cớ sao có gã tháng ngày phất phơ
Thưa rằng từ thuở ban sơ
Nhớ thương đã lắm bây giờ vậy thôi.
LỜI THỊ PHI
Vào trong cơ xưởng cả ngày
Ầm ì máy móc nhọc thay phận người
Vì chưng cơm áo với đời
Khổ thân chưa đủ thêm lời thị phi.
TRĂNG HẢI NGOAỊ (II)
Trăng tàn canh ngồi đợi nữ liêu trai
Mê mẩn hồn ai vì nhan sắc hình hài
Lời dịu ngọt cơn bão giông êm ái
Trường tương tư mê mải những đêm dài
Hứng tình lên dòng thơ chảy miên man
Run rẩy châu thân ánh trăng vàng ve vuốt
Ôi làn da ngọc ngà trắng muốt
Tình thiên thu, tình như thuở ban đầu
Đêm tri kỷ, đêm hương tình đắm đuối
Đêm lạc loài, đêm mê muội đôi môi
Đời vô cùng sống chết một lần thôi
Nàng hãy nhớ những lời ta đã noí
Từ muôn kiếp người về đây hội ngộ
Tình tương tư trong sướng khổ luân hồi
Cơn thống khoái trăng vàng rơi đêm đợi
Người tình ơi hồn thương nhớ chơi vơi
TRỞ THÀNH TRANG THƠ
Từ em nhập cuộc rong chơi
Mấy mùa hoa hạ đã đời du ca
Đẹp sao một giải giang hà
Khứ lai bất tận vẫn là thanh tân
Mình vui dễ được mấy lần
Mà trong tình lỡ vẫn cần có nhau
Vụng về để trái tim đau
Bảo rằng quên vẫn nguyên màu nhớ thương
Từ em bỏ laị con đường
Buị hồng lãng đãng phố phường xanh xao
Chửa phai mắt biếc má đào
Về vui nguồn cội thì thào nắng mưa
Nguyên sơ một thuở ngày xưa
Giờ vàng hoa hãy sầu thưa thớt lòng
Ít nhiều tiểu ngộ sắc không
Nhẹ nhàng buông bởi liễu dòng vô minh
Từ em một tấm chân tình
Bây giờ học lấy Tâm kinh Phật Đà
Em về đồng nội hát ca
Ngàn con bướm vũ dưới tà dương huy
Tiếng chim dưới suối từ bi
Gọi người ở giữa xanh rì nước non
Môi son em vẫn hãy còn
Làm sao ngăn ngại được con đường về
Đã từng lắm nỗi đam mê
Tưởng chừng đâu đã Bồ đề hư hao
Ấy là hư vọng lao xao
Bồ đề vô thụ thuở nào còn nguyên
Từ em viếng cảnh vườn thiền
Trong tâm chợt sáng một viền hoa đăng
Lòng hoan hỷ lạ ngỡ rằng
Sát- na này chạm vĩnh hằng phỉ phong
Từ em đa tạ ơn lòng
Cơn đau tình lỡ bềnh bồng mây bay
Em về trẩy hội hôm nay
Vẫn thanh vóc hạc vẫn gầy dáng mai
Thảm hoa in dấu thảo hài
Nở ra như cánh lan dài biếc xanh
Lệ xưa hoá ngọc long lanh
Chuyện ngày xưa đã trở thành trang thơ
Bây giờ phố hạ ngẩn ngơ
Vàng hoa rực rỡ bến bờ hương quan
Một ngày nguồn cội thênh thang
ĐỪNG MONG NGHE NGƯỜI
Nhĩ căn lơ lửng lững lờ
Nửa nghe rằng có nửa ngờ rằng không
Mơ hồ đồng vọng bên trong
Nghe mình chẳng đặng đừng mong nghe người
LÒNG CAY CAY LÒNG
Một hôm chợt chạm mắt người
Sát-Na sanh- diệt đất trời ngừng quay
Từ vô lượng kiếp mê say
Bỗng như hiển hiện lòng cay cay lòng
HOA QUỲNH NỞ
Xiêm y vũ khúc nghê thường
Nõn nà bạch ngọc mười phương khôn cùng
Gặp đây một cuộc trùng phùng
Mai về cố quận mấy từng nhớ thương
VẪN TRĂNG GIÓ
Vẫn trăng gió của cuộc đời
Vô tình khách hãy còn chơi biên hà
Năm qua tháng laị trôi qua
Một hôm hốt giác cuồng ca nói cười
KỂ TỪ CUỘC CHƠI
Đêm qua tuyết đổ hiên nhà
Sáng ra mất cả sơn hà vàng thu
Sát-na tao ngộ chơn như
Diệt – sanh mấy bận kể từ cuộc chơi
TRỜI ĐẤT THÁI BÌNH
Tạ ơn trời đất thái bình
Mấy mùa du thủ cho mình cuồng ca
Ruổi rong một cõi sơn hà
Người trong thiên hạ biết là tri âm
CHỢT VƠI MẤY PHẦN
Những toan theo lối thiền môn
Ngặt vì một nỗi phấn son mê đời
Hôm nào người ghé laị chơi
Chao ôi nhiệt huyết chợt vơi mấy phần
NHỌC NHẮN MƯU SINH
Nhọc nhằn lắm cuộc mưu sinh
Dửng dưng người haị, vô tình người đau
Cùng trong một cuộc bể dâu
Hơn thua được mất về đâu hỡi người
BỐN BỀ CHIÊM BAO
Rong chơi một cõi giang hà
Gặp em giữa cõi Sa- Bà ngẩn ngơ
Thương nhau rất mực tình cờ
Sầu lên nhan sắc bốn bề chim bao
TỪ TA
Từ ta lưu lạc phương trời
Trong tâm thấp thoáng bóng người liêu trai
Mảnh mai thanh vận hình hài
Ngẩn ngơ mắt biếc, rạc rài cơn mơ
Từ ta lưu lạc chưa về
Dẫu xa xôi lắm chưa hề hư hao
Sóng lòng còn mãi lao xao
Tuổi xanh đã nhạt má đào vẫn xinh
Từ ta nửa cuộc đăng trình
Làm lơ để trái tim mình ngủ yên
Chôn vuì những nỗi niềm riêng
Giả đò quên để không phiền lụy em
Từ ta ngày tháng êm đềm
Mình say ngất ngưởng một đêm trăng ngà
Giá mà chẳng phải đôi ta
Biết đâu rồi laị ước là có nhau.
TƯƠNG TRI
Em về phố cũ chiều sương
Vàng hoa nở giữa con đường nguyên sơ
Em ơi rằng tự bao giờ
Mình quen nhau giữa bến bờ hương quan
Mười năm giấc mộng chưa tàn
Hai mươi năm lẻ laị càng thiết tha
Ruổi rong một cõi Sa-bà
Từ vô lượng kiếp ngắm tà dương huy
Lạc loài một mối tương tri
Phất phơ em quá một thì xuân xanh
Người về phát tiết tinh anh
Ta xa mười vạn dặm thành Hạc Hoa
Trăng đêm lạnh sáng Sa-Bà
Tiếng con cuốc vọng nước nhà bể dâu
Mình chung một bến giang đầu
Vô thường lãng đãng sắc màu trăm năm
Này em nguồn cội xa xăm
Miếu đền lặng ngắt khói trầm hắt hiu
oán than cũng đã đến điều
Núi sông cũng đã ít nhiều phế phong
Em về muốn lội bể đông
Thưa rằng biển chết Mê Kông nghẹn dòng
Noí sao cho cạn nỗi lòng
VẪN THẦM THIẾT THA
Này em một giải giang hà
Mình rong chơi giữa Sa-Bà tháng năm
Có gì lưu luyến trong tâm
Vẫn thương muôn thuở vẫn thầm thiết tha
O00O
Này em nguồn cội sơn hà
Mình và muôn loaị đều là cộng sinh
Tử- sanh một cuộc đăng trình
Cũng đồng một thể hưũ tình với nhau
O00O
Mình đau vật cũng biết đau
Có cùng cảm giác, đỏ màu máu tươi
Một thời gian ngắn ở đời
Muôn loài cùng với con người tương thân
O00O
Ăn chay an lạc tinh thần
Sống đời hoà hiếu xa gần mến thương
Ăn chay bảo vệ môi trường
Sóng từ bi tỏa bốn phương đất trời
O00O
Này em nhắn nhủ đôi lời
Mấy mươi năm lẻ ccuộc chơi hồng trần
Mỗi ngày laị một thanh tân
Kể từ quyết bỏ nợ nần máu xương
O00O
Niềm vui ở giữa con đường
Người và vạn vật vấn vương cõi này
Cộng sinh duyên nợ đã dày
Đã nhiều tương tác người hay chăng người
O00O
Một ngày mình laị rong chơi
Mẹ thiên nhiên với nụ cười hỷ hoan
Mai kia trời đất hãy còn
Tình thương chan chứa ở non nước này
EM ƠI MÙA LAỊ LÊN
Em ơi!
Mùa laị lên
Vàng vùng trời phương ngoại
Tình khắc khoải
Mang mang một cõi sơn hà
Cố quận bao xa
Quan hoài lữ thứ
Trời xanh muôn thuở trắng mây bay
Em ở đâu chẳng về phó hội?
Cầm tay nhau
Giữa mùa thu lá thắm muôn màu
Tim lỗi nhịp sao cứ mãi đinh ninh
Tình vẫn thế, có bao giờ trọn vẹn
Không hẹn hò mà mình vẫn ngóng trông tin
Tháng năm qua đi
Khối tình si ở laị
Đất trời vàng con tim đỏ chưá chan
Đời nhọc nhằn vất vả mưu sinh
Tình vẫn âm âm những tháng ngày bất tận
Chưa hề tàn, mãi mãi thanh tân
Mùa vàng em ơi!
Vẫn muôn đời rực rỡ
Tuổi bao nhiêu sao tình cứ khạo khờ
Chuyện hợp tan khơi lên cơn đau mới
Một chữ tình chơi vơi
Cái đẹp quyện sâu nỗi sầu thao thức
Những cơn đau ray rức tâm hồn
Cảm ơn đời mình sống trọn con tim
Dù phương ngoại hay vùng trời cố quận
Mùa lên đã bao lần
Mà sao nay vẫn bâng khuâng tha thiết
Em ngẩn ngơ mắt biếc bên đời
TIỂU LỤC TH ẦN PHONG
Ất Lăng thành, 9/2018
Đã xem 239 lần, 1 lần xem hôm nay.
Recent Comments