Rừng đã hết và núi đồi trọc lóc
Xác thân cây hóa đầy nhóc tiền, vàng
Trong mật kho, những tài khoản ngân hàng
Bao của cải phô giàu sang khoe mẽ
Người bức tử mẹ thiên nhiên chết dở
Thú chim muông sống sợ sệt lo âu
Hận muôn loài ắt hẳn rất thâm sâu
Cả giải đất ngập khổ đau bất hạnh
Cơn cuồng phong được gia thêm sức mạnh
Sông trơ dòng, suối cạn mạch nguồn khô
Người biện bác bằng lời lẽ ngây ngô
Nguy hiểm thay đập với hồ chứa nước
Những cơn mưa khóc đất trời sướt mướt
Vùng hạ lưu thêm bạc phước vô phần
Khi thượng lưu cùng đồng loạt một lần
Xả nước xuống làm ngập tràn tất cả
Tài sản dân cửa nhà bao của nả
Nước cuốn trôi hoặc tàn phá tan tành
Cơn lũ lụt chẳng phải tự trời xanh
Là nhân họa bởi quyền hành vô cảm
Sự ngu muội cộng với lòng tham lam
Hồ với đập đã làm nên thảm họa
Chuyện xả lũ đã không còn gì lạ
Mạng người dân như cỏ rác rạ rơm
Mùa màng mất người sống thiếu áo cơm
Đời đen kịt như đêm ba mươi tối
Dẫu biết rõ kẻ gây ra nông nỗi
Đàn cừu câm chẳng dám nói nên lời
Rên rỉ than oán đất với trách trời
Họa xả lũ là do người tạo lấy
Và còn nữa bao nhiễu nhương đầy dẫy
Chẳng biết người có nhận thấy ra chưa
Chuyện bất thường như sớm nắng chiều mưa
Sao giống hệt đám quan quyền họ hứa
Dối như cuội toàn lọc lừa vờ vĩnh
Vốn xưa nay chuyên phờ phỉnh dân đen
Tài chẳng có tâm địa lại nhỏ nhen
Tranh ngôi vị đấu đá với bon chen
Miệng cười cười môi lấp liếm lời khen
Mà lòng dạ dưới trên quen dối trá
Người chặn nước trong những ngày tháng hạ
Người xả hồ nhè lúc lũ mưa sa
Nghiệt ngã thay thân phận của dân ta
Mảnh đất này sao toàn là quái lạ
Làm những việc nghịch dòng ngược thiên hạ
Bịt mắt người mò mẫn dắt nhau đi
Một đoàn người nào có biết chuyện chi
Đi cứ đi chẳng biết khi nào tỉnh
Một xứ sở chỉ thích lời xu nịnh
Gạt lẫn nhau và cũng tự gạt mình
Ai cũng vờ với vẻ rất đinh ninh
Mà thiên hạ vốn coi khinh cười cợt
TIỂU LỤC THẦN PHONG
Ất Lăng thành, 12/21
Recent Comments