Bảo rằng buông bỏ nhẹ mình
Mà sao em hỡi chữ tình đa mang
Dễ gì một buổi sẽ tan
Từ vô lượng đã buộc ràng với nhau
Kể từ dấm dẳng cơn đau
Tháng năm đã lắm bạc đầu chửa thôi
Bao lần ngắm áng mây trôi
Mà lòng bổi hổi bồi hồi ước ao
Vì chưng mắt biếc má đào
Ở trong cuộc lữ xôn xao đã nhiều
Vì chưng cơm áo bao điều
Mưu sinh vất vả cũng liều dấn thân
Cuốn theo thế sự xoay vần
Mình mê muội với tần ngần xót xa
Nhọc nhằn lắm cõi người ta
Biết bao phiền não Sa- Bà khổ kham
Cực thân lẫn với nhọc tâm
Tử sanh bất tận vẫn trầm mịch luân
Nhớ người nên dạ bâng khuâng
Ơn đời khắng khít phải lần lữa mang
Này em hai chữ buộc ràng
TIỂU LỤC THẦN PHONG
Ất Lăng thành, 9/19
Recent Comments