Một đêm sương lạnh sơn hà
Ánh trăng bàng bạc Sa-Bà nguyên sơ
Em ơi rằng tự bao giờ
Mình rong chơi giữa bến bờ hương quan
Trăm năm giấc mộng chửa tàn
Tình tha thiết lắm buộc ràng với nhau
Mình thưong từ thuở ban đầu
Nhớ nhung chẳng đặng còn đau tháng ngày
Má đào mắt biếc đắm say
Gót hài vóc hạc làm lay lắt lòng
Rõ ràng sắc tức thị không
vẫn hoài lận đận giữa dòng chửa thôi
Tâm kinh văn tự thuộc rồi
Đã đành nước chảy hoa trôi chẳng dừng
Bảo rằng chẳng nhớ người dưng
Cớ sao mình laị chửa từng quên em
Tình nào dài suốt một đêm
Người nào trọn kiếp đi tìm đến nhau
Ôm lòng ấp ủ cơn đau
Trong ngoài cố quận bạc đầu luyến thương
Rằng đây mình giữa con đường
Sắc – không đâu phải dễ thường quên sao
Mà em lúng liếng má đào
Nửa buông bỏ xuống nửa lao đao đời
Tình ta dẫu chửa trọn lời
Trong tim lửa vẫn cháy ngời sắt son
Mai kia tình vẫn hãy còn
Mình về laị tiếp tục con đường này
Trúc xanh biếc giữa vườn cây
Hoa vàng rực rỡ đủ đầy sắc – không
Em e ấp ửng má hồng
Cõi lòng mình mở mênh mông đất trời
Nửa đêm em nở nụ cười
Phải từng mơ lấy dáng người liêu trai
Hương hoa hoá hiện hình hài
Pháp trần sanh diệt không ngoài niệm tâm
Dòng đời trầm tích tháng năm
Dòng tư tưởng ấy vẫn thầm thức thao
Nhớ người lòng laị nao nao
Cuối xuân mình laị nói chào hạ dương
TIỂU LỤC THẦN PHONG
Ất Lăng thành, 4/2019
Recent Comments