Ngày dựng đứng mặt trời vàng phương ngoại
Đêm ngã nghiêng trăng ngà đẫm tâm hồn
Người thương người đắm đuối ngọt môi hôn
Một lần thôi, chết còn chôn mộng đẹp
Ta bí bách trong ngõ đời chật hẹp
Lòng hoang mang đành đoạn khép ngôn lời
Trò gian trá bá đạo hại loài người
Những tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy
Núi đổ ập và rừng đà bốc cháy
Biển triều dâng muôn loại thảy chìm sâu
Giọng tử thần cười đắc thắng từ lâu
Âm rờn rợn xoáy nỗi đau lỡ vận
Tràn khắp cõi oán khí toàn thống hận
Cơn cuồng phong thổi bạt vận tàn phai
Người cùn mằn bòn mót mạt tương lai
Tôi vụng dại những đêm dài mộng mị
Trời đất đảo mịt mờ ma âm khí
Địa ngục tàn cửa mở quỷ dương môn
Tình cuồng si bật máu cắn môi hôn
Đôi mắt biếc vốn vô ngôn thống thiết
Cơn nhộn nhạo tâm can trào khí huyết
Một dòng thơ trác tuyệt dựng người lên
Người điên cười giữa nhớ nhớ quên quên
Đem treo cổ gã không tên thi sĩ
Đời không chỗ chứa toàn tâm duy mỹ
Đất hẹp hòi quay mặt để ra đi
Tình hững hờ lơ lửng kẻ cuồng si
Vẫn thống khoái kể từ khi loạn chữ
Cuộc chơi nào đam mê lòng lữ thứ
Chút tàn hơi hương thân thể còn dư
Đến tận thế tâm còn mãi tương tư
Vũ trụ quay đêm tạ từ ly viễn
Người chém giết làm thú vui tiêu khiển
Thế gian tràn nỗi thống khổ vô biên
Vì danh lợi mà lắm kẻ cuồng điên
Xưng độc bá gây ưu phiền toàn cõi
Tình chẳng đặng lòng cô sầu mong mỏi
Đời đau dài những tội lỗi vô danh
Đêm oằn mình cuộc sinh tử tàn canh
Ngày đang lên màu trời xanh bất tận
Tiểu Lục Thần Phong
Ất Lăng thành, 0423
Recent Comments