Mùa đã lên rồi em biết chăng
Đêm rằm trong trẻo một vầng trăng
Chùa xa thấp thoáng làn sương mỏng
Văng vẳng chuông ngân vọng vĩnh hằng
Ta ở phương trời trông cố nhân
Đời dễ phong lưu được mấy lần
Tình ơi vẫn đẹp mà đau lắm
Tháng ngày bôi xoá vẫn thanh tân
Một cõi sơn hà muôn sắc vương
Trong màu mắt biếc những yêu thương
Vàng gieo trong gió người xa nhớ
Đời vốn gian nan lỡ dặm trường
Thế sự thăng trầm luôn đổi thay
Trời xanh vẫn mặc trắng mây bay
Đã qua rồi sẽ qua người hỡi
Chiếc lá vàng rơi ở cuối trời
Rong ruổi mình chơi giữa cuộc đời
Chữ tình vương vấn vẫn chơi vơi
Em ơi một kiếp dài hay ngắn
Thương lắm dù ta chẳng trọn lời
Quốc sự hương quê rối đủ điều
Quan quyền gây hoạ biết bao nhiêu
Nhớ câu “ quốc phá” thơ đời trước
Lòng thấy phiêu diêu dưới nắng chiều
Mùa đã lên rồi em ở đâu
Tìm nhau trong cuộc bể dâu này
Em ơi tình vẫn chưa hề tận
Đời dẫu phong trần tâm vẫn say
DU TÂM LÃNG TỬ
Ất Lăng thành, 2019
Recent Comments