Cơn nắng ập tới cứ như báo hiệu những trận hè đang chực chờ tới. Không giống như những cơn mưa mùa hè có phần bất chợt hơn, như cái tính trái mùa ngúng nguẩy khó chiều của các cô gái đôi mươi, nắng đến một cách dè dặt và chậm rãi hơn. Từ từ những bóng nắng chậm rãi bao trùm cả bầu trời, xé tan màn đêm yên tĩnh, bò chầm chậm khắp khoảng sân nơi tôi làm rồi chiếm lĩnh nó, tạo thành một quầng nắng có phần hơi chói.
Đã rất nhiều năm rồi, tôi vẫn hay ngồi trong góc phòng nhỏ nơi mình làm việc và dành chút thời gian rảnh nhìn ra bóng nắng ngoài sân. Nơi tôi làm nhìn ra được một góc sân, nơi cửa kính không ngăn nổi tầm nhìn ánh nắng nhảy múa tinh nghịch của tôi. Nắng mang một vẻ ương bướng khó chiều, tuy hè chưa tới nhưng nếu cứ bươn ra ngoài nắng thể nào cũng mang về một gương mặt lấm tấm mồ hôi. Nhưng cái nóng lúc này lại có vẻ gì đó quyến rũ khó cưỡng, nó âm ấm khiến người ta thích chìm mình vào đó và run rẩy nhẹ khi nóng dần hơn. Cũng giống như công việc, “sự quyến rũ” ở đây chính là kế sinh nhai, là thứ mà con người ta khó lòng vứt bỏ được.
Tôi yêu cái cách mà nắng buông lời từ biệt, cứ tưởng như nắng đang hò hẹn với mình. Khi bắt đầu ngày, nắng theo tôi đến chỗ làm, vì “không được phép vào” nên nắng cứ đợi ngoài hiên cửa, thi thoảng lại mấp máy bò lên bậu, cứ như đòi vào. Và cũng đôi khi, tôi ra ngoài vươn mình cho đỡ mệt mỏi, nắng lại được dịp ôm lấy tôi, đứng càng lâu thì cái tình ấy càng cháy nồng, nóng bỏng. Đến trưa, khi tôi tan ca sáng, nắng dường như buông mình hừng hực, của cái lòng nhớ, như ôm lấy người mình yêu thương. Và khi một ngày bận rộn với buổi chiều, cho đến khi tan tầm, nắng phải đợi đưa tôi về đến nhà mới chịu mình ngủ yên cùng bóng đêm.
Nắng yêu tôi và tôi cũng yêu nắng. Theo cái cách mà dường như trong mắt kẻ đang yêu, mọi thứ về người mình yêu đều đẹp. Tôi thích sự nóng bỏng dịu nhẹ mà cơn nắng chập hè ấy mang lại, như cách nắng tôn vinh mọi thứ trở nên rực rỡ hơn trong quyền năng của mình. Tôi thích cái cách nắng từ từ trườn lên bao trùm toàn thành phố, mang đến một sự ban mai, một sự khởi đầu ngày. Tôi thích cách nắng trang điểm cho những sự vật quanh mình, như hàng phượng đỏ chói gắt cả một khoảng đường hay những giàn hoa giấy đủ màu cam, đỏ, vàng… nom vô cùng rực rỡ. Không biết nắng sẽ đến bao giờ, chứ tôi, tôi nỡ mang một lòng yêu nắng mất rồi.
Lê Hứa Huyền Trân
Recent Comments