Ra ngoài không gian
Xuống lòng biển cả
Con người vĩ đaị quá
Làm chủ thế gian này
Bỗng nhiên có một ngày
Con vi trùng nhỏ đến mắt thường không thể thấy
Nó bay xa phát tán cõi người ta
Thế là loài người hoảng sợ kinh hoàng
Từ đông sang tây dịch bệnh lan tràn
Sống với chết chỉ trong gang tấc
Thành đô phố phường phong tỏa
Nếu lúc trước đã từng cười ngạo nghễ
Thì bây giờ lo sợ cúm rúm co ro
Người cố thủ trong nhà như thú trốn trong hang ổ
Vạn con đường trở nên vắng vẻ
Thiên nhiên lấy laị nét hoang sơ
Những khai thác tàn hại môi trường tạm dừng thời dịch bệnh
Đời sống tự nhiên hồi phục thật diệu kỳ
Con người đã hành xử như chủ tể
Giờ đây đã thấy vô thường
Con người ngỡ mình vĩ đaị
Nào ai hay yếu hơn con vi trùng bé tí ti
Trí – ngu, sang – hèn và bao nhiêu phân chia kỳ thị
Bỗng nhiên bình đẳng với vô thường
Cái chết đến không có đường tránh khỏi
Chẳng nơi nào có thể ẩn trú an toàn
Chỉ duy có phước đức và thiện nghiệp đã làm
Hãy quay về nương tựa
Quá lâu dài trong cơn mê cuồng vọng
Và một ngày con vi trùng nhỏ hơn hạt bụi trong hư không
Cho con người nếm trải đau thương
Phước họa thật khôn lường
Đã thấy vô thường liệu có học được gì chăng
Đời dâu bể vẫn tháng năm tiếp diễn
Sanh- diệt, thịnh- suy… liên lỉ không ngừng
Ôn dịch xưa nay thiên hạ cũng đã từng
Laị tái lai cơn sinh thành hoại diệt
Cuộc đời này có chi là vĩnh viễn
Lưu chút tình mình gặp những mùa sau
TIỂU LỤC THẦN PHONG
Ất Lăng thành, 04/2020
Recent Comments