Em về hạ chứa chan
Nắng vàng như rót mật tự trời xanh
Mùa hạ chiều phương ngoaị
Đẹp làm sao, đời sôi nổi biết bao!
Muà hạ năm nao quê nhà tao tác
Người ra đi tản mác bốn phương trời
Mỗi dặm đường bao nhiêu giọt lệ rơi
Cả máu xương giữa đại dương em nhé!
Oan khiên khổ đau ngập tràn đất mẹ
Những con tàu lặng lẽ đêm đêm
Mùa hạ năm nay dù an lạc, êm đềm
Chẳng biết người có còn nhớ bao thương đau ký ức?
Những ngày xưa sống chết giữa đường tơ
Nhà Phật bảo: đời chất chồng oan khổ
Dù an vui vẫn là đang từng bước hoại, hành
Ngày hè mình hưởng thụ dưới trời xanh
Quý biết bao giây phút an lành hiện tại
Em về hạ chứa chan
Mình ở đây hạnh phúc đã đành
Mà cố quận vẫn còn trong khổ nạn
Giặc Tàu lăm le ngày đêm xâm lấn
Xã hội nhiễu nhương, đạo đức suy đồi
Ô nhiễm môi trường đầu độc biển cả, sông ngòi
Núi rừng cạo sạch muôn loài thê thảm
Quan quyền tham lam, độc tài, vô cảm…
Tương lai nào cho đất mẹ Việt Nam?
Muà hạ em ơi từ phương trời viễn xứ!
Lòng hướng về nghe nặng triũ tâm tư
Mình ở đây dẫu đủ đầy vật chất
Nhưng không thể nào quên đất nước quê hương
Những thế hệ sau sinh ra từ miền đất ngoại phương
Liệu có nhớ bước đường lớp người đi trước?
Và biết gì về đất nước tổ tiên?
Mảnh đất gầy nằm ven bờ biển Đông
Đã bao đời đổ máu xương gắng công gìn giữ
Em về hạ chứa chan
Miền phương ngoại nắng gió ngập tràn
Em có nhớ và em có biết
Mang trong mình giòng máu Việt em ơi!
TIỂU LỤC THẦN PHONG
Ất lăng thành, 2019
Recent Comments