Trời đông tuyết đổ trắng rừng
Mà mai chín đỏ mấy từng em ơi
Con chim ngơ ngác giữa trời
Lẻ đàn di trú kêu lời thiết tha
Màu trinh bạch phủ sơn hà
Lặng im lay động Sa-Bà nguyên sơ
Sắc là buị tuyết phất phơ
Không thành nước tụ bốn bề vô biên
Như Lai hoá nụ cười hiền
Sóng âm đồng vọng trăm miền hỷ hoan
Bạt ngàn hoa nở xuân sang
Gấm thêu mặt đất địa đàng là đây
Kìa con bướm vũ mê say
Mộng hồ điệp hãy còn cay cay lòng
Vì chưng chửa ngộ sắc không
Nên mình vất vả lội dòng vô minh
Sắc xuân nàng nhé chân tình
Aí ân là nợ vô hình buộc nhau
Hư mà laị thực niềm đau
Xuân xanh bất tận với nhau mấy mùa
Áo nâu tịch mịch cổng chùa
Sư lên núi cả đã vừa hạ quân
Giang hà một giải thanh tân
Bồ đề cao thụ non thần trầm tư
Hạc tìm theo vết thiền sư
Nương dòng bát nhã suối từ đaị bi
Cỏ cây một cõi xanh rì
Vì mê hoặc noí những gì giả chân
Sát-Na này mỗi pháp trần
Vạn hoa hoá hiện pháp thân Di- Đà
Giữa đồng có kẻ cuồng ca
Tụng dòng kinh tuệ giữa hoa lá ngàn
Đẹp lên man mác mùa vàng
Xạc xào lá đổ ngập tràn sắc thu
Am mây sư cử công phu
Giữa dòng sanh diệt kể từ trăng lên
Đường trần nay rộng thênh thênh
Hành thâm bát nhã bỏ quên cõi ngoài
Vàng thu nhuộm đỏ non đoài
Hai con bạch hạc dưới trời hoàng hoa
Trùng trùng mây bạc xa xa
Thấy hoa hàm tiếu thấy là Như Lai
Đồng Thiện
Đào Bang, 12/2016
Recent Comments