Hai mươi năm máu lệ ngập tràn
Một ngày cuối xuân lịch sử sang trang
Cuộc chiến tàn
Nhưng uất hận không tan
Sâu nặng cách chia và vô vàn bất an
Chim vỡ tổ
Laị bắt đầu muôn trùng sóng gió
Những con tàu rời bến nước ra đi
Đaị dương mênh mông trôi giạt lá tre, lá trúc
Mang trên mình đông đúc những sinh linh
Nào ai biết bao kinh hoàng phía trước
Đang chực chờ tước lấy mạng con người
Bão tố, cuồng phong gầm gừ như nụ cười thần chết
Tàu hết dầu, hết nước, hết thức ăn…
Sóng dập dềnh, dòng chảy cuốn phăng
Lá trúc, lá tre chiếc vỡ tan, chiếc còn chết máy
Vô định giữa biển khơi thê thảm có ai hay
Và hải tặc laị ra tay tàn bạo
Cướp của, giết người khát máu lạnh lùng thay
Chúng hãm hiếp đàn bà, con gái
Lũ mặt người dạ thú xung sát giữa trời quang
Những người Việt cùng đường lỡ vận
Kiếp đọa đày cùng tận đau thương
Có những con tàu vĩnh viễn đáy đaị dương
Hồn phách lạc, nắm xương tàn vất vưởng
Những ngôi mộ trên hoang đảo thê lương quạnh quẽ
Gió thổi bốn mùa thần thức nhớ thương quê
Nỗi thê thảm bút mực nào tả nổi
Những con tàu rời bến nước lạc loài trôi
Hai mươi năm cuộc chiến đã tàn rồi
Mà vết thương laị thêm lần rách toạc
Người với người đày đọa chết chưa thôi
Ký ức rồi sẽ dần mờ theo năm tháng
Nhưng em ơi xin chớ vội vàng quên
Những con tàu bỏ bến nước lênh đênh
Chạy trốn bạo tàn để tìm đường sống
Những con tàu trực chỉ biển Đông
Tìm tự do vượt bão giông chết chóc
Hãy thuộc lòng bài học máu xương
Cuộc chiến tàn hoà bình lập laị
Nhưng chẳng hoà và laị rất bất bình
Đời sống điêu linh
Ngục tù tăm tối
Những con tàu đành rời xa bờ cõi
Sử gọi thuyền nhân nỗi nhức nhối lương tâm.
TIỂU LỤC THẦN PHONG
Ất lăng thành, 5/2019
Add comment